Editor: Nguyetmai
Chỉ có điều, anh là con trai duy nhất trong nhà nên nhất định phải kiên cường đối mặt.
Cảm giác người thân đang ở trong phòng bệnh chưa biết sống chết thế nào khiến người ta thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như có thể, Hứa Hi Ngôn thật sự muốn đứng ở bên cạnh Hoắc Vân Thâm lúc này để có thể an ủi vỗ về anh.
Nhưng nói cho cùng, cô ở đây cũng không thích hợp. Vì thế, cô không ở lại bao lâu thì rời khỏi dãy nhà cấp cứu.
Dù sao cô cũng chỉ muốn lén gặp anh một lần, thấy anh mạnh khỏe thì cô đã yên tâm hơn nhiều rồi.
Bây giờ cô chỉ có thể lặng lẽ cầu khẩn cho cha anh, mong ông không có việc gì, như vậy Hoắc Vân Thâm sẽ không quá đau buồn!
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía đầu bên kia hàng lang, nhưng chỉ thấy có một bóng lưng biến mất ở lối rẽ.
Bóng lưng thật quen thuộc, rất giống Hứa Hi Ngôn.
Có lẽ mình nhìn nhầm rồi, Hứa Hi Ngôn làm sao có thể ở đây được?
Có lẽ mình nhìn nhầm rồi, Hứa Hi Ngôn làm sao có thể ở đây được?
Lúc này Hoắc Vân Thâm không có thời gian suy nghĩ tới chuyện khác, anh chỉ hi vọng cha có thể sớm được đẩy ra.
Cũng không lâu lắm, Hoắc Cảnh Đường nghe tin cũng chạy tới, anh ta lập tức lo lắng hỏi thăm bệnh tình của bác Cả, lại vô cùng ân cần an ủi bác gái, sau đó đứng cùng mấy chị em Hoắc Vân Thâm chờ tin tức của Hoắc Chấn.
Mấy giờ qua đi, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra, người nhà họ Hoắc lập tức đi tới hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ lắc đầu, nói bệnh nhân được đưa đi cấp cứu quá muộn, cho dù phẫu thuật thành công nhưng vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu, xác suất tỉnh lại rất nhỏ, tình hình không quá lạc quan.
Nghe bác sĩ nói như thế, Trần Vân Lộ bị đả kích không nhỏ nên trực tiếp ngất đi.
Hoắc Tam Nghiên và Hoắc Nhất Tĩnh đỡ lấy mẹ, hai người đều không nén được tiếng khóc.
Hoắc Vân Thâm ngồi trên xe lăn, cúi thấp đầu, trong lòng rất đau buồn, chỉ cần nghĩ đến chuyện cha có thể không tỉnh lại, trong lòng anh lại đau tới mức không thể thở nổi.
Cho dù trên mặt Hoắc Cảnh Đường cũng rất buồn bã, nhưng trong lòng anh ta rất hả hê.
Hoắc Chấn gặp chuyện không may, về sau trọng trách quản lý Tập đoàn Hoắc thị nhất định sẽ rơi lên vai của cha anh ta – Hoắc Lâm, đây xem như là một bước dài để anh ta tiến gần tới nắm quyền điều hành nhà họ Hoắc.
Sau khi Hoắc Chấn được chuyển vào phòng ICU, Hoắc Vân Thâm vẫn chờ ở ngoài phòng bệnh, anh bảo chị Cả và chị Ba đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi, đồng thời cũng bảo các cô giữ bí mật, tạm thời đừng nói chuyện này cho ông cụ Hoắc biết, để tránh ông cụ lại bị đả kích.
Chỉ tiếc rằng, có người nhất quyết muốn gây ra sóng gió. Hoắc Cảnh Đường trở về nhà họ Hoắc, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là nói cho Hoắc Tuân biết tin tức Hoắc Chấn trúng gió bị hôn mê.
Hoắc Tuân tuổi tác đã cao, nghe được chuyện này thì bị đả kích đến mức bệnh không dậy nổi. Chuyện này với nhà họ Hoắc bây giờ thật sự chẳng khác nào nhà dột gặp mưa suốt đêm.
Lần này thì hay rồi, ba người cầm quyền quan trọng trong nhà họ Hoắc đều không có cách nào quản lý tập đoàn, tạm thời tất cả mọi việc đều do hai cha con Hoắc Cảnh Đường đứng ra đại diện quản lý.
Buổi tối, trong căn hộ riêng, Hoắc Cảnh Đường và Hứa Tâm Nhu trải qua một trận mây mưa, cùng nằm ở trên giường, thở dốc.
Ngón tay Hoắc Cảnh Đường quấn lấy một lọn tóc của Hứa Tâm Nhu, cưng chiều hỏi: “Tôi rất tò mò, sao em chọc tức được Hoắc Chấn vậy?”
Hứa Tâm Nhu giơ cánh tay trắng nõn đặt lên vai Hoắc Cảnh Đường, ánh mắt đầy quyến rũ nói: “Đừng quan tâm em dùng cách nào, quan trọng chính là kết quả. Một khi Hoắc Chấn ngã xuống, không phải cơ hội của anh lại tới sao?”
Không sai, Hoắc Chấn có thể bị trúng gió, thật sự là do Hứa Tâm Nhu một tay gây ra.
Cô ta không tốn chút công sức nào, chỉ sử dụng một ít chứng cứ về tai tiếng giữa Hoắc Chấn và Cảnh Như Nguyệt trước kia trong tay cha cô ta là có thể dễ dàng chọc cho ông tức giận.
“Đúng vậy, lần này mạng sống của bác Cả đang nguy hiểm, ông nội của anh biết tin tức này cũng bị đả kích không nhỏ, coi như là một mũi tên trúng hai đích. Nhưng anh lo lắng, nếu như bác Cả tỉnh lại thì làm thế nào?”