Editor: Nguyetmai
“Em sớm đã nói rõ ràng cho anh biết, giữa chúng ta không có khả năng, vì sao anh vẫn chưa chịu hiểu? Cả đời em thà độc thân cũng sẽ không lấy anh. Bây giờ em nói cho anh biết, cho dù Hoắc Vân Thâm có bị tàn tật cả đời, em chắc chắn cũng sẽ ở với anh ấy!”
Diệp Tầm không trả lời, trong lòng buồn bực đến nghẹn thở.
Anh ta làm sao có thể không hiểu chứ?
Anh ta biết Hứa Hi Ngôn không thích mình, không thương mình, không có ý với mình, chỉ xem mình là sư huynh, là anh trai.
Nhưng anh ta yêu cô!
Chính bởi vì thật lòng yêu cô nên anh ta mới không muốn nhìn thấy cô đi sai đường, nhảy vào hố lửa.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô lấy một người đàn ông phải ngồi trên xe lăn như Hoắc Vân Thâm, trong lòng Diệp Tầm cảm thấy thực sự không đáng thay cô.
Cho dù cô muốn kết hôn, ít nhất cũng phải tìm một người đàn ông bình thường, như vậy anh ta mới có thể yên tâm.
Bầu không khí giữa hai người đặc biệt bế tắc, yên lặng một lát, Hứa Hi Ngôn lau nước mắt và bình tĩnh nói với anh ta:
“Nhị sư huynh, anh quay về nước E đi, em không cần anh bảo vệ, từ nay về sau, anh cũng đừng làm bất kỳ chuyện gì khiến em coi thường nữa.”
Hứa Hi Ngôn xoay người rời đi mà không hề nhìn anh ta.
Hứa Hi Ngôn xoay người rời đi mà không hề nhìn anh ta.
Nhìn bóng lưng cô biến mất ở căn 102, trong lòng Diệp Tầm dâng lên cảm giác bi thương và căm phẫn nhưng không có chỗ nào để trút ra được, chỉ có thể đấm mạnh một cái vào cánh cửa.
“Coong” một tiếng, cánh cửa kim loại phát ra một tiếng động lớn, tay Diệp Tầm cũng bị thương, trên cửa dính vết máu.
Trong nháy mắt khi Hứa Hi Ngôn xoay người rời đi, trong lòng anh ta chợt dâng lên một nỗi hoảng sợ.
Liệu có phải từ nay về sau, cô ấy sẽ không để ý tới mình nữa không?
Trải qua mâu thuẫn lần này, Hứa Hi Ngôn quả thật rất lâu sau cũng không để ý tới Diệp Tầm.
Nhưng Diệp Tầm thật sự bị cô làm cho thức tỉnh, sợ mình thậm chí còn không thể làm bạn với cô.
Vì cứu vãn tình cảm của tiểu sư muội, người này mặt dày đã hạ mình làm không ít chuyện.
Chỉ cần anh ta không còn ngăn cản giữa cô và Hoắc Vân Thâm, không làm bất cứ chuyện gì tổn thương tới anh, cô cũng không phải không thể tha thứ cho anh ta.
Nghĩ đến Hoắc Vân Thâm, tim cô thấy đau đớn vô cùng, thật sự hi vọng còn có thể gặp lại, cô có rất nhiều lời muốn tự mình nói với anh.
…
Hứa Hi Ngôn chính thức gia nhập đoàn làm phim “Ngọn Nguồn Tội Lỗi”, đoàn làm phim còn đặc biệt mở một buổi họp báo cho cô.
Ngoài cô, các vai nam chính Lương Tự Sâm, nam số hai Mã Hạo Đông và một số diễn viên chính đều được mời tới tham dự.
Trong cả buổi họp báo, Hứa Hi Ngôn tương tác ít với Lương Tự Sâm mà chủ yếu là tương tác với Mã Hạo Đông.
Cho tới nay, đoàn làm phim đều chú trọng việc tuyên truyền Mã Hạo Đông và Cảnh Hi, nên có không ít khán giả đều đứng về phía cặp đôi của bọn họ.
Các phóng viên hỏi đùa: “Cảnh Hi, nghe nói cô và Mã Hạo Đông có quan hệ riêng rất tốt, đúng không?”
Các phóng viên cho rằng Cảnh Hi thích Mã Hạo Đông, nhưng không ngờ Hứa Hi Ngôn đột nhiên kéo cánh tay Mã Hạo Đông, mỉm cười trả lời một cách hết sức tự nhiên: “Đúng, quan hệ giữa tôi và anh Đông cực kỳ tốt.”
“Nếu như tìm đối tượng, cô có thể suy nghĩ tới Mã Hạo Đông không?” Phóng viên cố ý dẫn dắt theo phương hướng mờ ám.
Hứa Hi Ngôn mỉm cười nhìn về phía Mã Hạo Đông bên cạnh, Mã Hạo Đông nhíu mày, có lẽ sợ cô ở trước mặt ống kính phỏng vấn mà nói lung tung về quan hệ của bọn họ, nếu như bị Tiêu Vũ Thiên hiểu lầm thì sẽ không nên?
“Tất nhiên, chỉ cần anh ấy có thể trở thành người có dáng vẻ mà tôi thích.” Hứa Hi Ngôn nửa đùa nửa thật trả lời.
Mã Hạo Đông cố ý tới cướp ống kính, đồng thời phối hợp làm mặt quỷ, Hứa Hi Ngôn dùng một tay đẩy mặt anh ta ra.
Phóng viên mỉm cười lại hỏi: “Có thể tiết lộ một chút, cô thích tuýp đàn ông thế nào không?”
Hứa Hi Ngôn mím môi mỉm cười, không bỏ sót cơ hội tỏ tình tốt như vậy: “Như Nghịch Vân chẳng hạn!”
Mã Hạo Đông lại tới cướp ống kính, đồng thời nói xen vào: “A, giống tôi vậy, tôi cũng thích Nghịch Vân.”
Hứa Hi Ngôn lại dùng tay đẩy đầu anh ấy ra: “Là em nói trước, đừng cướp nam thần của em.”