Editor: Nguyetmai
Vì sao lại đột nhiên chúc đám cưới của cô và Diệp Tầm vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc?
Không đúng. Cô đã sớm giải thích rõ mối quan hệ giữa cô và Diệp Tầm, anh không thể vẫn hiểu lầm cô được!
Vậy tại sao anh lại viết một câu như thế chứ?
Hứa Hi Ngôn buông cái đĩa CD xuống và mở cánh cửa kính đi vào căn 101, vừa mới vào nhà cô đã nghe bên ngoài có tiếng mở cửa.
Hứa Hi Ngôn tưởng Hoắc Vân Thâm về nên thầm mừng, vội vàng chạy ra đón.
Cửa vừa mở ra, Hứa Hi Ngôn còn chưa nhìn thấy người đã gọi: “Anh Hoắc!”
Khi thấy rõ người vào là ai, nụ cười trên mặt Hứa Hi Ngôn cứng đờ. Sao lại là Hoắc Tam Nghiên chứ?
Tiêu rồi, tiêu rồi, muốn tránh cũng không kịp nữa.
Trong miệng Hoắc Tam Nghiên đang ngậm một miếng bánh trứng, nghe Hứa Hi Ngôn kêu to một tiếng, cô giật mình làm rơi bánh trứng xuống đất, nó lăn một vòng, vừa vặn lăn tới dưới chân Hứa Hi Ngôn.
Theo bánh trứng nhìn lên, Hoắc Tam Nghiên không ngờ thấy bóng dáng của một người phụ nữ xinh đẹp.
Là phụ nữ à? Sao trong nhà em trai mình lại tự nhiên có phụ nữ nhỉ?
Cô vẫn nghi em trai mình giấu phụ nữ trong nhà, hôm nay cuối cùng cũng bắt được tận tay rồi!
Hoắc Tam Nghiên giống như phát hiện ra một kỳ tích lớn của loài người, cô giật mình đi tới và nhìn kỹ Hứa Hi Ngôn. Gương mặt này sao quen thế, đúng vậy, rất quen là đằng khác.
Cô suy nghĩ rất nhanh, người phụ nữ này không phải là Cảnh Hi – người đã khuấy lên hàng loạt sóng gió trong giới giải trí suốt thời gian qua sao?
Sau khi nhận ra Cảnh Hi, Hoắc Tam Nghiên nói: “Cô là Cảnh Hi đúng không? Tôi không nhận sai chứ? Sao cô lại ở trong nhà của em trai tôi? Cô ở đây làm gì?”
Hoắc Tam Nghiên biết lúc trước Hoắc Vân Thâm ra nước ngoài, sau đó khi bị ba mẹ cô đưa về thì cơ thể đang bị thương, nghe nói là gặp phải một cuộc bạo loạn tấn công.
Hoắc Vân Thâm vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh, Thịnh Thế Ngự Cảnh không ai ở. Vì Hoắc Tam Nghiên biết chỗ Hoắc Vân Thâm giấu chìa khóa dự phòng nên đã lén chạy tới đây, ở đây có thể gần với Diệp Tầm hơn.
“Chào cô Hoắc, tôi là Cảnh Hi.”
Dù sao trốn cũng không xong, Hứa Hi Ngôn kiên trì chào hỏi: “Tôi là bác sĩ riêng của anh Hoắc, tôi tới đây khám cho anh ấy, đúng lúc anh ấy không ở đây, tôi phải đi rồi.”
Hứa Hi Ngôn đã chuẩn bị tinh thần nghe chửi rủa thậm tệ, cô cũng có thể tưởng tượng được người nhà họ Hoắc không muốn gặp cô tới mức nào.
Mẹ của Hoắc Vân Thâm ghét cô như vậy, chị Hoắc Vân Thâm chắc chắn càng không tha cho cô, cô vẫn nên mượn cớ nhanh chóng rời đi thì hơn.
Mẹ của Hoắc Vân Thâm ghét cô như vậy, chị Hoắc Vân Thâm chắc chắn càng không tha cho cô, cô vẫn nên mượn cớ nhanh chóng rời đi thì hơn.
Thấy Hứa Hi Ngôn muốn đi, Hoắc Tam Nghiên lập tức kéo cô lại: “Này, Cảnh Hi, chờ một lát, đừng đi vội!”
“Cô Hoắc, tôi…”
Hoắc Tam Nghiên nhiệt tình tới mức không thể tưởng tượng nổi, kéo cô đến bên sofa ngồi xuống, nói: “Cảnh Hi, tôi hỏi cô một vấn đề, cô có thể thành thật trả lời tôi được không?”
“Không biết cô muốn hỏi cái gì?”
“À… Tôi muốn biết cô và anh Diệp rốt cuộc có quan hệ thế nào?”
“Anh ấy là Nhị sư huynh của tôi.” Hứa Hi Ngôn đã giải thích qua, còn có vấn đề gì sao?
“Cái này thì tôi biết, ngoài quan hệ đó ra thì sao?”
“Chính là quan hệ này, ngoài ra không có gì nữa. Sao vậy?”
Ánh mắt Hoắc Tam Nghiên chất vấn: “Cô xác định chứ? Nếu như các người không có quan hệ nào khác, vậy tại sao anh Diệp cứ muốn khiêu khích em trai tôi, không chỉ sỉ nhục mà còn nói với nó là hai người sắp kết hôn rồi, cô là vợ của anh ấy, là bạn gái anh ấy chứ?”
“Cái gì?!”
“Lẽ nào cô không biết à?”
Hoắc Tam Nghiên nói lại rõ ràng những gì nghe được từ mẹ mình cho Hứa Hi Ngôn nghe.
Nếu không phải Hoắc Tam Nghiên tìm đến cô, Hứa Hi Ngôn có thể đến chết cũng không biết Diệp Tầm lén cô làm ra chuyện ngu ngốc và thiếu đạo đức này.