Editor: Nguyetmai
Hứa Tấn Sơn hẹn anh ta đến khách sạn để bàn bạc việc liên quan đến chuyện đổi chủ của Vân Hải. Lúc anh ta đến thì thấy cửa phòng không khóa.
Anh ta đẩy cửa đi vào trong phòng, không thấy Hứa Tấn Sơn mà lại nghe phía sau lưng vọng tới tiếng đóng cửa.
Anh tay quay đầu lại thì nhìn thấy Hứa Tâm Nhu đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, chân trần đứng gần cửa, trên tay nâng một ly rượu đế cao.
Cô ta cười quyến rũ, yên lặng ngắm nhìn anh ta.
Cô ta chỉ mặc một lớp áo ngủ bằng lụa mỏng tang, những đường cong quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện khiến người khác khi nhìn thấy chỉ muốn chiếm lấy ngay lập tức.
Hoắc Cảnh Đường quan sát cô ta từ trên xuống dưới, ánh nhìn dừng lại trên cặp đùi trắng nõn mịn màng. Một người thông minh như anh ta ngay lập tức đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Đạo diễn Hứa hẹn tôi nhưng không ngờ cô Hứa lại ở đây.”
Hoắc Cảnh Đường mặc một bộ âu phục màu đen. Anh ta đứng ở đó, dáng vẻ cao ngạo, từ trong ánh mắt thâm sâu không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Đúng vậy, ba em có việc đột xuất nên bảo em tới nói chuyện với Tổng Giám đốc Hoắc.”
“Đúng vậy, vì từ trước đến nay em vẫn luôn ngưỡng mộ anh đó, Tổng Giám đốc Hoắc.” Tà váy của Hứa Tâm Nhu vắt trên sofa, tư thế ngồi vô cùng quyến rũ: “Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi, vừa chín chắn vừa có sức mê hoặc như Tổng Giám đốc Hoắc, ai mà không yêu chứ?”
Lòng hư vinh của Hoắc Cảnh Đường được thỏa mãn, anh ta nâng cằm Hứa Tâm Nhu lên hỏi: “Không phải em có Sở Vũ Hách rồi sao?”
Hứa Tâm Nhu nhìn anh ta bằng ánh mắt vô tội: “Em chia tay với anh ta rồi, chỉ là chưa thông báo thôi.”
“Nói xem, mục đích của em là gì?”
Hoắc Cảnh Đường vô cùng nham hiểm, sao anh ta có thể không nhìn thấu thủ đoạn của Hứa Tâm Nhu được?
Hứa Tâm Nhu bày ra một vẻ mặt khiến người ta thương hại, đôi môi hồng hé mở: “Nghe nói Tổng Giám đốc Hoắc muốn đoạt vị trí người kế thừa của nhà họ Hoắc. Em chỉ muốn giúp anh có tư cách để đạt được vị trí đó mà thôi.”
Hoắc Cảnh Đường cười khẩy: “Em chịu giúp tôi à? Có chuyện tốt như vậy sao?
“Đương nhiên là em cũng có yêu cầu của mình.”
Hứa Tâm Nhu không có ý định vòng vo nhiều trước mặt Hoắc Cảnh Đường. Bởi vì cô ta biết rất rõ anh ta là một người thông minh như thế nào, cách tốt nhất để giao tiếp với người đàn ông nguy hiểm như anh ta là nói thẳng nói thật.
“Yêu cầu gì?” Hoắc Cảnh Đường thả cô ta ra, cảm thấy hơi thú vị hỏi.
“Em giúp đỡ Tổng Giám đốc Hoắc cũng là vì chính mình. Nếu em có thể giúp anh đoạt được quyền thừa kế thì anh phải đáp ứng hai yêu cầu của em: Thứ nhất, sau khi anh nắm quyền Vân Hải thì phải ký hợp đồng để em làm nghệ sĩ của Vân Hải.”
Hoắc Cảnh Đường lại một lần nữa đánh giá Hứa Tâm Nhu, có thể thấy dã tâm từ trong ánh mắt mê hoặc của cô ta.