Translator: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn không hề hay biết chuyện Hứa Tâm Nhu âm thầm gian lận bỏ phiếu.
Từ lúc ở nước E trở về đến giờ Hứa Hi Ngôn vẫn bận túi bụi, chẳng có thời gian để chú ý đến “Ngọn Nguồn Tội Lỗi”.
Rốt cuộc vai nữ chính số 1 thuộc về ai hình như cũng không liên quan lắm đến cô, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.
Trước những lời thuyết phục của Hứa Tâm Nhu, câu trả lời của Hứa Hi Ngôn vẫn “cố chấp” như trước: “Dù tôi có ngốc hay không thì ít nhất mỗi bước đi của tôi đều trong sạch. Ân huệ của nhà họ Hứa các người, tôi không thèm. Xin lỗi, tôi đang vội, tạm biệt!”
Hứa Hi Ngôn ưỡn thẳng lưng bước đi trước mặt Hứa Tâm Nhu, không hề quay đầu lại.
Ở phía sau, gương mặt của Hứa Tâm Nhu lộ lên vẻ dữ tợn, lòng căm hận đối với Hứa Hi Ngôn càng lớn hơn.
Hứa Hi Ngôn, mày đừng đắc ý sớm quá!
Đến lúc mày quay phim xong, hãy xem tao hủy hoại mày như thế nào!
Hứa Hi Ngôn trở lại nhà họ Cảnh, tự tay nấu cho ông nội vài món ngon.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc ở nhà họ Hứa, bọn họ đã đối xử hà khắc với ông nội chừng nào.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc ở nhà họ Hứa, bọn họ đã đối xử hà khắc với ông nội chừng nào.
Nếu không sao ông nội lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, vừa nhìn đã thấy đau lòng như vậy chứ.
Hứa Hi Ngôn nấu nướng xong thì bỏ vào cặp lồng giữ nhiệt. Anh Bảo chạy đến bên cạnh bàn, nhón chân nhìn mẹ cất cặp lồng vào trong túi.
Cô bé tò mò thắc mắc: “Bé Hi, mẹ nấu đồ ăn ngon cho ai thế?”
“Cho ông cố nội của con.” Hứa Hi Ngôn trả lời.
Tuy Anh Bảo chưa từng gặp ông cố nội nhưng cô bé đã được nghe mẹ nói đến, ông cố nội là một người cực kỳ tốt, là một cụ già siêu đáng yêu.
Cô bé rất muốn gặp ông cố nội nên vội túm lấy vạt áo mẹ năn nỉ: “Bé Hi, có thể đưa Bảo Bảo đi cùng không? Bảo Bảo cũng muốn gặp ông cố nội.”
Hứa Hi Ngôn cúi đầu xuống, gõ gõ cái mũi nhỏ của Anh Đào, cười nói: “Được thì được đấy, nhưng mà…”
Cô còn chưa nói xong câu đã bị Anh Bảo cắt ngang, cô bé giơ bàn tay nhỏ lên, nhảy nhót: “Con biết, con biết, con biết!”
Cô bé liên tục nói ba lần “con biết” rồi chạy đi như một làn khói, chưa đến hai phút sau cô bé đã quay lại.
“Bé Hi, Bảo Bảo đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát được rồi!”
Anh Bảo biết lúc ra ngoài không nên gây chú ý, cho nên đã đội bộ tóc giả gợn sóng, còn đeo đôi kính cartoon và một cái khẩu trang.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, cô bé còn giơ ngón cái và ngón trỏ lên, tạo dáng cực cute: “Giờ đã không ai có thể nhận ra con nữa rồi!”
Hứa Hi Ngôn cười lắc đầu, cô đã bị cô nhóc tinh quái này chọc cười rồi. Thôi được, nếu con bé đã muốn đi vậy thì cứ đưa con bé đi gặp ông cố nội thôi.
Một tay Hứa Hi Ngôn cầm cặp lồng cơm, một tay nắm tay Anh Bảo, cô ra khỏi cửa chào hỏi Cảnh Hoa Đạc rồi lái xe đưa Anh Bảo đến bệnh viện.
…
Tại Trung tâm Huấn luyện hồi phục của bệnh viện, Hoắc Vân Thâm được y tá đẩy vào, vì ở nhà không có thiết bị chữa trị cho nên mỗi lần kiểm tra vẫn phải đưa anh đến bệnh viện.
Lúc này anh đang nằm trên chiếc cáng cứu thương, lúc Tần Khôn đến anh chỉ chào hỏi qua: “Giáo sư Tần.”
Đã lâu không gặp, Hoắc Vân Thâm gầy đi nhiều, trong đáy mắt chỉ chỉ đều là sự u ám ảm đạm.
Tần Khôn không biết vì sao Hoắc Vân Thâm bị thương, cũng không biết giữa anh và Cảnh Hi đã xảy ra chuyện gì nên thuận miệng hỏi: “Vân Thâm, cô trợ lí nhỏ kia của cậu sao lại không đến?”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm tối sầm lại, sắc mặt không thay đổi đáp: “Cô ấy có việc.”
Giáo sư Tần gật đầu: “À, đúng rồi, hai ngày trước cô ấy có đến chỗ tôi tìm cậu, lúc đó trông cô ấy sốt ruột lắm, nói là không liên lạc được với cậu. Bảo tôi khi nào gặp cậu thì báo cho cậu một tiếng!”
Hứa Hi Ngôn đến đây nghe ngóng tin tức của mình sao?