Translator: Nguyetmai
Nếu Hứa Tâm Nhu đã đồng ý, Hứa Tấn Sơn cũng hết sức sẵn lòng. Con gái ông ta vừa xinh đẹp lại thông minh, việc hạ gục được Hoắc Cảnh Đường chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
“Vậy thì được, đợi sau khi ba xuất viện sẽ sắp xếp sau.”
“Vâng.”
Hứa Tâm Nhu rất đắc ý, trong lòng đang tính toán làm sao mới có thể hạ gục được người đàn ông thâm sâu lạnh lùng như Hoắc Cảnh Đường?
Vì còn vội đi quay phim, Hứa Tâm Nhu phải rời khỏi bệnh viện. Cô ta không ngờ lại gặp được Hứa Hi Ngôn trong thang máy.
Hứa Hi Ngôn đợi sau khi ông nội ngủ mới để Diệp Tầm ở lại trong phòng trông chừng, còn cô về trước làm chút đồ ăn rồi tới sau.
Cô vào thang máy đi xuống, sau khi đến tầng một, lúc chuẩn bị ra khỏi thang máy thì cô cảm thấy cổ tay bị giữ chặt, cả người bị lôi ra khỏi thang máy.
Hứa Tâm Nhu kéo thẳng cô đến nơi ít người mới buông tay ra, Hứa Hi Ngôn nhận ra cô ta liền tức giận nói: “Chị kéo tôi ra đây làm gì?”
Hứa Tâm Nhu đeo khẩu trang chỉ để lộ hàng chân mày tinh xảo như vẽ, liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Hứa Hi Ngôn, không ngờ mày cũng có bản lĩnh đấy nhỉ! Thậm chí cả ba mẹ cũng dám đánh, ngay cả bà nội cũng không tha.”
Hứa Hi Ngôn cười nhạo: “Chị Hứa đang nói cái gì vậy? Tôi thừa nhận đã đánh ba mẹ chị nhưng bà già kia tự ngã xuống, liên quan gì tới tôi chứ?”
“Mày…”
Hứa Tâm Nhu không ngờ cô lại ngông cuồng đến mức này, tức giận nói: “Dù thế nào, nhà họ Hứa cũng đã nuôi mày lớn, mày định báo đáp nhà họ Hứa như vậy sao?”
“Không báo đáp như vậy, còn có thể báo đáp thế nào?”
Mắt Hứa Hi Ngôn đầy ý cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “À, chị đang chê cách báo đáp của tôi không đúng đúng không? Vậy cũng được, lần sau tôi đánh cả chị luôn có được không? Hay là tôi phóng lửa đốt luôn nhà mấy người nhé?
“Hứa Hi Ngôn! Mày đúng là bất chấp lí lẽ!”
Trong lòng Hứa Tâm Nhu vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không thể ngờ lòng dạ của Hứa Hi Ngôn lại ác độc như vậy, còn muốn giết người phóng hỏa.
“Đúng vậy, tôi không có lí lẽ gì để nói cả. Sở dĩ tôi có thể có ngày hôm nay, không phải do các người ép sao!”
Hứa Hi Ngôn khoanh tay, lạnh lùng cảnh cáo: “Giờ tốt nhất chúng ta đừng có nói đến những chuyện xấu nữa, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu mấy người còn dám hãm hại tôi, tôi và mấy người nhất định sẽ cá chết lưới rách, lấy mạng đổi mạng, đừng ai được mong sống yên ổn.”
Hứa Tâm Nhu nhìn thấy sự quyết tâm và hung dữ khiến người ta phát khiếp trong đáy mắt Hứa Hi Ngôn.
Cô ta tin lời cô nói, với kiểu người vò mẻ chẳng sợ nứt như Hứa Hi Ngôn, nếu bị ép quá đáng thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Vì không muốn phá hỏng mối quan hệ ngoài mặt này nên Hứa Tâm Nhu nói lảng sang chuyện khác: “Ngôn Ngôn, em cực đoan quá! Nói cho cùng em vẫn là người nhà họ Hứa mà, sao có chuyện mọi người hại em được chứ?”
“Em thử nghĩ đi, em dính bao nhiêu scandal xấu như vậy, có mấy đoàn làm phim dám mời em diễn chứ?”
“Em có thể quay lại đoàn làm phim Hồng Tụ cũng là nhờ chị nói tốt giúp em trước mặt đạo diễn, nếu không em nghĩ Đạo diễn Hoàng sẽ dùng em nữa sao?”
“Còn nữa, ba đề cử vai diễn cho em cũng là vì muốn tốt cho em, để em bớt phải đi lòng vòng trong giới giải trí, nhưng em lại không thèm, em nói em có ngốc không cơ chứ?”
Hứa Tâm Nhu nói mấy câu này nghe thì rất cảm động nhưng lại giống như đang trách Hứa Hi Ngôn lấy oán báo ơn, là thứ không biết xấu hổ.
Nhưng sự thật thì sao chứ, chẳng qua cũng đều là nước cờ của Hứa Tâm Nhu mà thôi.
Cô ta không muốn Hứa Hi Ngôn được bầu chọn trong phim Ngọn Nguồn Tội Lỗi vì bộ phim đó có thể sẽ đoạt được giải thưởng cao, cho nên Hứa Tâm Nhu không muốn cô tham gia đóng bộ phim đó.
Để ngăn cản bước chân của Hứa Hi Ngôn, cô ta thậm chí dùng tiền cho người âm thầm bầu chọn cho người đứng đầu, chỉ cần số phiếu của người đó cao hơn Hứa Hi Ngôn thì chắc chắn Hứa Hi Ngôn sẽ bị loại.
Nói tốt giúp Hứa Hi Ngôn trước mặt đạo diễn sao?
Haizz… Hứa Hi Ngôn có ngu mới tin Hứa Tâm Nhu lại tốt bụng như vậy. Cô ta không giội nước bẩn lên người cô là cô đã cảm ơn mười tám đời tổ tông rồi.