Editor: Nguyetmai
“Được rồi, được rồi… con cứ đi đóng phim của con đi, chuyện của ba con đừng để ý nữa.”
Hứa Tấn Sơn không cho cô ta đi tìm Hứa Hi Ngôn đòi nợ là vì sợ cô ta không phải đối thủ của Hứa Hi Ngôn.
“Hừ, Hứa Hi Ngôn này đúng là ngày càng không biết trời cao đất dày là gì!”
Vì ba không cho Hứa Tâm Nhu đi tìm Hứa Hi Ngôn nên cô ta giận dữ phàn nàn.
Hứa Tấn Sơn dựa vào giường, bàn bạc với cô ta: “Nhu Nhu, nghe ba nói, việc cấp bách bây giờ không phải là cái con nhóc Ngôn Ngôn kia, mà là bản thân chúng ta.”
“Ba, ba nói vậy là sao?” Hứa Tâm Nhu hỏi.
“Từ từ nghe ba nói đã, ba thăm dò được thông tin nội bộ…”
Sau đó, Hứa Tấn Sơn bắt đầu phân tích tình thế của giới giải trí hiện nay cho Hứa Tâm Nhu nghe.
Theo ông ta, Sở Vũ Hách khó thành nghiệp lớn, giới giải trí trong tương lai chắc chắn sẽ do Công ty Giải trí Vân Hải của nhà họ Hoắc chiếm vị trí đứng đầu.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Hoắc Vân Thâm không ở công ty, việc ở công ty đều do Hoắc Cảnh Đường xử lí.
Hứa Tấn Sơn nghe nói vì sức khỏe của Hoắc Vân Thâm không tốt nên giờ vẫn còn đang nằm liệt giường.
Với tình thế trước mắt xem ra Hoắc Vân Thâm tạm thời đã không còn năng lực quản lí công ty, Hoắc Cảnh Đường thì rất có hi vọng nhận được quyền quản lí Giải trí Vân Hải.
Trong khi đó, nhà họ Hứa bọn họ đang ở thời điểm cần chọn cây đại thụ để dựa vào, Hoắc Vân Thâm thì không còn hi vọng gì nữa rồi, từ sau khi Hứa Hi Ngôn về nước, anh vẫn luôn lạnh nhạt với ông ta.
Vốn của công ty cũng không cấp tài nguyên cho Hứa Tấn Sơn, thậm chí lúc nào cũng nhắm vào ông ta, rõ ràng có ý định chèn ép ông ta.
Giờ Hứa Tấn Sơn đang xem trọng Hoắc Cảnh Đường, muốn bắt tay với Hoắc Cảnh Đường, tốt nhất là móc nối được quan hệ.
Tương lai nếu Vân Hải đổi chủ, nhà họ Hứa bọn họ cũng có thể phất lên như diều gặp gió.
Hứa Tâm Nhu nghe ba nói xong cũng gật đầu đồng ý: “Ba, ba nói đúng. Chỉ cần nhà họ Hứa chúng ta có thể tạo dựng chút quan hệ với nhà họ Hoắc, tương lai chắc chắn không cần phải lo lắng gì nữa. Giờ không phải chỉ cần giải quyết được Hoắc Cảnh Đường là xong sao?”
Hứa Tấn Sơn thở dài: “Đâu có dễ như vậy? Tính tình Hoắc Vân Thâm kỳ quặc, khó tiếp xúc, tính cách của Hoắc Cảnh Đường càng sâu xa khó lường hơn, những món quà bình thường người ta chẳng thèm nhìn lấy một cái đâu.”
Tô Nhụy ngồi ở bên nói xen vào: “Sao không thử cách khác xem? Em cảm thấy có thể để Nhu Nhu đi thử.”
“Thử cái gì?”
“Anh ngốc thế! Lần trước anh đã có bản lĩnh đưa Ngôn Ngôn lên giường Hoắc Vân Thâm, giờ anh không thể đưa Nhu Nhu lên giường Hoắc Cảnh Đường sao?”
Tô Nhụy cũng chỉ muốn tốt cho con gái, hi vọng cô ta có thể trèo lên cành cao. Nếu con gái bà ta có thể được gả cho gia đình danh giá hàng đầu Bái Kinh như nhà họ Hoắc thì sẽ nở mày nở mặt chừng nào chứ?
“Bà đang nói gì vậy? Nhu Nhu là con gái ruột của tôi, tôi có thể đem nó đi dâng cho người ta sao? Thứ đàn bà như cô toàn đưa ra mấy ý kiến ngu ngốc!”
“Sao lại nói tôi đưa ý kiến ngu ngốc? Bao nhiêu năm nay, nếu không phải tôi bày mưu tính kế giúp ông, liệu ông có thể có được địa vị và danh tiếng như ngày hôm nay không?” Tô Nhụy không phục nói.
Trong lúc hai người còn đang tranh chấp không ngừng, Hứa Tâm Nhu mở miệng: “Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa. Con cảm thấy ý kiến của mẹ không tệ, có thể thử xem sao.”
Hứa Tấn Sơn ngạc nhiên: “Không phải con muốn cưới thằng nhóc Vũ Hách kia sao?”
“Ba, sao con có thể lấy thứ bỏ đi như Sở Vũ Hách chứ? Con đã nhận ra Sở Vũ Hách không đáng dựa dẫm từ lâu rồi. Ngoài cản chân ra anh ta chẳng có chút tác dụng gì với nhà chúng ta cả. Con đã quyết định sẽ chia tay anh ta.”
Hứa Tâm Nhu bắt đầu tìm đường lui cho mình, mục tiêu tương lai của cô ta là nhờ vào cây cầu Tụ Tinh này để nhảy vào giải trí Vân Hải.
Sau này, người đàn ông mà cô ta muốn lấy nhất định phải là người ưu tú nhất nhì đất Bái Kinh này.
Hoắc Vân Thâm là kẻ tàn phế nên không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô ta. Ngược lại, Hoắc Cảnh Đường lại là một sự lựa chọn không tệ.