Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn ngồi xổm trước mặt ông ta, cười hỏi: “Đau không? Lão già khốn kiếp! Tốt xấu gì thì ông cũng đã nuôi dưỡng tôi, tôi cũng không thể để ông chịu thiệt. Năm đó ông đá gãy hai cái xương sườn của tôi, bây giờ tôi đạp ông gãy bốn cái, báo hiếu ông gấp đôi đấy nhé.”
Hứa Hi Ngôn lại nắm tay thành quyền, Hứa Tấn Sơn ôm mặt cầu xin: “Ngôn Ngôn… Đừng đánh nữa…”
Ông ta đã bị đánh đến mức mặt mũi sưng húp, xương sườn gãy rồi, đau đến nỗi không thể động đậy, nếu mà cứ đánh nữa thì chắc không còn cái mạng già này nữa.
“Bảo tôi đừng đánh nữa sao? Năm xưa tôi cầu xin ông đừng đánh nữa ông có dừng tay không?
“À, ông vẫn còn một chiêu rất lợi hại, tôi vẫn còn nhớ đây!
“Chỉ cần tôi xin tha thì ông liền túm lấy tóc của tôi rồi đập đầu tôi vào tường.
“Bây giờ tôi biểu diễn cho ông xem nhé, ông cũng thử một lần đi, thật sự rất kích thích đấy!”
Hứa Hi Ngôn nói xong thì túm lấy tóc rồi đập mạnh cái đầu heo của ông ta vào tường.
Đập hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi vách tường màu trắng dính đầy vết máu cô mới thả ông ta xuống đất.
Hứa Tấn Sơn đã bị cô giày vò chỉ còn nửa cái mạng già.
“Lão già khốn kiếp, có phải cảm giác bị bạo lực gia đình rất gây nghiện không?”
“Lão già khốn kiếp, có phải cảm giác bị bạo lực gia đình rất gây nghiện không?”
Hứa Hi Ngôn vỗ thật mạnh lên mặt ông ta, cảnh cáo:
“Tôi nói cho ông biết, ông nghe cho kỹ vào. Ông không được nói với người khác là tôi đánh ông.
“Còn nữa, ông càng không được báo cảnh sát, biết chưa?
“Ông mà dám báo cảnh sát thì tôi sẽ giết ông, sau đó chặt ra thành tám mảnh rồi ném đầu ông xuống hố phân!”
Những lời uy hiếp đe dọa này đều là những lời năm xưa Hứa Tấn Sơn dọa dẫm khi đánh cô. Bây giờ, cô trả lại đầy đủ cho ông ta.
Hứa Tấn Sơn vừa ói ra máu vừa gật đầu, cả người run lẩy bẩy đến mức đái cả ra quần.
“Bây giờ tôi hỏi ông, ông có biết lúc trước mẹ tôi yêu ai không? Rốt cuộc người tặng ghim cài áo cho mẹ tôi là ai?”
“Ba không biết, ba thật sự không biết?”
Hứa Tấn Sơn không hề biết thật. Ông ta chỉ biết sau khi Cảnh Như Nguyệt gả cho mình thì mang thai con của người khác, vậy mà dám lừa dối ông ta khiến ông ta thành kẻ đổ vỏ.
Còn về việc lúc trước Cảnh Như Nguyệt yêu ai, ông ta cũng rất muốn biết nhưng đến chết bà ấy cũng không chịu nói ra.
“Tôi thấy đúng là ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Lúc Hứa Hi Ngôn giơ nắm tay lên định đánh một cú xuống mặt ông ta nhưng chưa kịp ra tay thì ông ta đã sợ ngất đi rồi.
“Hừ, lão già khốn kiếp, hôm nay bà đây tha mạng chó cho ông. Lần sau đừng để tôi gặp lại nếu không cứ gặp một lần là sẽ bị đánh một lần!”
Hứa Hi Ngôn đá ông ta một cái cuối rồi ra khỏi phòng sách.
Việc thẳng tay đánh đập Hứa Tấn Sơn khiến cô cảm thấy thật sảng khoái và mãn nguyện.
Cô đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng xả được cơn giận.
Giống như lời cô nói, từ hôm nay trở về sau, chỉ cần cô gặp Hứa Tấn Sơn lần nào thì cô sẽ đánh ông ta lần đó, tuyệt đối không nương tay.
Cô phải trả lại cho ông ta tất tần tật những tủi nhục và giày vò mà mẹ con cô đã bị ông ta tra tấn năm xưa mới hả lòng.
Hứa Hi Ngôn không sợ Hứa Tấn Sơn báo cảnh sát, vì có cho tiền ông ta cũng không dám. Nếu ông ta dám báo cảnh sát thì cô sẽ đem hết những chuyện ghê tởm mà ông ta làm công bố ra ngoài, xem ai chết trước!”
Cảnh Hứa Hi Ngôn đánh đập Hứa Tấn Sơn vừa hay bị Tô Nhụy nhìn thấy, bà ta đẩy cửa đi vào rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Hứa Tấn Sơn đang nằm lay lắt dưới đất: “Ông Hứa! Ông Hứa… Ông tỉnh lại đi… Ông tỉnh lại đi chứ… Ông không được chết đâu…”
Gọi chồng không tỉnh, Tô Nhụy mắng nhiếc cô: “Sao mày lại đánh ba mày? Tao hỏi mày sao mày có thế đánh ông ấy như vậy được?”
Hứa Hi Ngôn nhếch môi: “Dì Tô, sao lại nói những lời khó nghe như vậy chứ? Sao tôi lại đánh ông ta chứ? Tôi chỉ là đang trả ơn ông ta thôi mà.”
Tô Nhụy: “…” Chắc hẳn bà ta chưa bao giờ thấy cách báo ơn như thế này.
Hứa Hi Ngôn nói một cách vô cùng nghiêm túc, tiếp tục giải thích: “Dì Tô, dì quên mất ông ta đã đánh tôi như thế nào rồi sao? Bây giờ tôi khôn lớn có năng lực rồi, tôi phải trả ơn “dạy dỗ” của ông ta chứ!”