Editor: Nguyetmai
“Ồ… tôi không ngờ ông lại biết suy nghĩ cho người khác như vậy, nếu như tôi và Tổng Giám đốc Hoắc thành đôi, người được lợi lớn nhất không phải chính là ông và nhà họ Hứa này sao! Đáng tiếc, ông lại tính sai một bước, Tổng Giám đốc Hoắc người ta căn bản không thèm để ý đến tôi.”
Hứa Hi Ngôn trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, cười lạnh hỏi: “Nói đi, hôm nay ông lại muốn đưa tôi cho ai thế?”
“Con nhóc này, con xem con nói chuyện kìa, ba tìm con là có chuyện quan trọng. Vai của con ở trong đoàn làm phim “Hồng Tụ Khuynh Thiên” đã sắp kết thúc rồi, sau đó con định làm gì?”
“Không có.” Hứa Hi Ngôn liếc nhìn ông ta và trả lời.
Hứa Tấn Sơn lấy hai tập tài liệu từ trên bàn sách ra, đặt trên bàn trà trước mặt cô: “Con xem thử đi, chỗ ba có hai bộ phim không tệ, đều cố tình để lại cho con đấy. Nếu như con cảm thấy bộ nào được thì có thể lập tức nhận vai, tiền công cũng không thấp dâu.”
“Ông giao vai diễn cho tôi à?”
Hứa Hi Ngôn khá ngạc nhiên, cô thà rằng tin rằng ông ta đào hố cho cô nhảy vào cũng không tin ông ta sẽ lòng tốt chọn phim cho cô diễn.
Cô cầm lấy tập tài liệu trên bàn và mở ra xem, một bộ là võ hiệp cổ trang do Hứa Tấn Sơn tự đạo diễn, một bộ khác là đô thị hiện đại do một vị Đạo diễn Dương Diệp Lăng đang nổi danh đảm nhận.
Sau khi xem kỹ, Hứa Hi Ngôn phát hiện, trong bộ phim của Hứa Tấn Sơn, ông ta sắp xếp nhân vật cho cô là một nữ ma đầu vô cùng lợi hại, cũng là một trong những trùm phản diện xuyên suốt từ đầu tới cuối bộ phim.
Lợi hại tới mức nào?
Gần như luôn phải đeo một tấm mặt nạ quỷ dị, từ đầu tới cuối chỉ vào lúc chết mới lộ mặt một chút, hơn nữa trên mặt còn có vết sẹo trông vô cùng xấu xí.
Thật đúng là nhân vật tốt!
Nếu như loại nhân vật bia đỡ đạn hoàn hảo này có thể hot được, Hứa Hi Ngôn có thể đi bằng đầu.
Còn về phim đô thị của Đạo diễn Dương, ừ, cũng là một nhân vật quan trọng không thể thiếu, ông ta sắp xếp cho cô nhân vật là vợ của nam chính, người bị bệnh bại liệt, sống thực vật quanh năm chỉ ở trên giường, hành động bất tiện.
Số lần xuất hiện rất nhiều, nhưng cơ bản không cần bất kỳ lời thoại nào.
Sau khi xem xong, Hứa Hi Ngôn cảm thấy quả nhiên không phải là con ruột, chế độ đãi ngộ cũng hoàn toàn khác biệt.
Những nhân vật Hứa Tấn Sơn sắp xếp cho Hứa Tâm Nhu có lần nào không phải là nữ chính số một? Tệ nhất cũng là nữ chính số hai.
Hứa Hi Ngôn xem như đã thấy rõ, Hứa Tấn Sơn chắc hẳn cố ý muốn dùng loại nhân vật kém cỏi này để lấy lòng cô, nhất định là vì Hứa Tâm Nhu!
Vì không muốn cô lấy đi cơ hội của Hứa Tâm Nhu cho nên mới tìm loại nhân vật kém cỏi này tới lừa cô sao?
Vì không muốn cô lấy đi cơ hội của Hứa Tâm Nhu cho nên mới tìm loại nhân vật kém cỏi này tới lừa cô sao?
Hứa Hi Ngôn ném kịch bản lên trên bàn: “Tôi thấy những nhân vật này không thích hợp với tôi lắm, ông vẫn nên để lại cho cô con gái bảo bối của ông đi!”
Khóe miệng Hứa Tấn Sơn giật giật, không ngờ yêu cầu của Hứa Hi Ngôn lại cao đến vậy, còn dám coi thường nhân vật do mình chọn lựa?
Hứa Tấn Sơn trong lòng thầm thái độ nhưng ngoài mặt không hề bộc lộ bất cứ điều gì, ông ta nói tiếp:
“Ngôn Ngôn, hai nhân vật này là do ba cố ý để lại cho con đấy.
“Con vẫn chưa chính thức debut, lại thêm dính vào vụ án lần trước.”
“Ba có thể cố gắng tìm cho con được hai nhân vật này đã là tốt lắm rồi.
“Con nên suy nghĩ cho kỹ đi, đừng có làm chuyện dại dột!”
Thật ra thì sao? Hứa Tấn Sơn làm như thế hoàn toàn là vì con gái ông ta – Hứa Tâm Nhu.
Bởi vì Hứa Tâm Nhu lo lắng Hứa Hi Ngôn sẽ được chọn làm nhân vật chính của “Ngọn Nguồn Tội Lỗi” nên mới bảo cha mình đưa nhân vật nhỏ tới để giết thời gian của Hứa Hi Ngôn.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ dùng quy định hợp đồng để áp đặt thời gian của cô, cứ cho là cô được chọn cũng không thể sắp xếp thời gian để tham gia đóng phim.
Hai cha con bọn họ bàn bạc ra một nước cờ như thế, tính toán đâu ra đó, nhưng bọn họ thật sự cho rằng Hứa Hi Ngôn sẽ ngốc tới mức bị mắc lừa sao?
“Không cần, hai nhân vật ông chọn quá lớn, tôi chỉ là một kẻ đóng thế nhỏ nhoi, thật sự không có cách nào đảm nhiệm được, ông vẫn nên nhường cơ hội cho người khác đi!”