Editor: Nguyetmai
Đây là quyển nhật ký của mẹ cô sao?
Bên trong liệu có ghi lại nội dung gì có giá trị hay không?
Sau khi dùng kìm cạy ổ khóa cũ, Hứa Hi Ngôn từ từ mở quyển sổ ra.
Trang giấy ố vàng phảng phất mùi ẩm mốc, Hứa Hi Ngôn nhìn thấy những hàng chữ rất ý nghĩa do mẹ viết trên trang bìa.
“An chi nhược tố, phong cảnh như nguyệt”
(Có nghĩa là: Thản nhiên như không, phong cảnh như trăng)
Ở trong quyển nhật ký này, Hứa Hi Ngôn phát hiện rất nhiều bí mật của mẹ.
Có thể nói, quyển nhật ký này ghi chép lại một cách chân thật nhất quãng thời gian tốt đẹp nhất của bà cũng như những mâu thuẫn tình cảm với ba người đàn ông.
Một người là mối tình đầu tên H, bởi vì hiểu nhầm nên đã vội vã chia tay. Người thứ hai là người bà yêu nhất, dù thật lòng yêu nhau nhưng lại không thể đến với nhau – F. Người còn lại là một người đàn ông diện mạo đàng hoàng tử tế nhưng đã phá hỏng cả cuộc đời của bà – X.
Hứa Hi Ngôn không biết H và F là ai, nhưng dựa vào nội dung câu chuyện, cô xác định X chính là Hứa Tấn Sơn.
Bởi vì phần sau của nhật ký gần như đều ghi chép về hành vi bạo hành gia đình của X.
Ở trong nhật ký, rất nhiều lần mẹ đã tuyệt vọng viết:
“Cuộc sống như thế này còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi thật muốn chết, muốn X cũng phải chết cùng. Nhưng tôi không bỏ được con gái mình. Nếu như tôi chết, con gái tôi phải làm sao? Ai sẽ nuôi nấng con bé lớn lên?”
“Không, tôi không thể chết được, tôi phải sống thật tốt, tôi chịu khổ sở như vậy đã tính là gì? Tôi biết một ngày nào đó F sẽ biết sự thật, anh sẽ đến tìm tôi.”
“Hắn càng ngày càng khốn nạn hơn, muốn giết chết tôi, nếu như tôi không nghe theo, hắn sẽ tung chuyện của tôi và F ra ngoài. Không, tôi không thể để F phải chịu bất kỳ thương tổn gì.”
“Chỉ cần tôi dám phản kháng, cô ta sẽ ra tay với người nhà tôi, tôi không thể mạo hiểm, không thể liên lụy đến ba mẹ. Có lẽ, tôi có thể rời khỏi Bái Kinh, nhưng tôi biết, tôi không thể trốn thoát, bọn họ luôn theo dõi tôi… Tôi không còn tự do nữa.”
…
Đóng quyển nhật ký lại, nước mắt Hứa Hi Ngôn đã rơi đầy mặt, bên trong quyển nhật ký đều là những câu chuyện đẫm máu và nước mắt chua xót của mẹ, nghĩ lại cũng thấy sợ.
Cô đã biết được, cho dù ở thời điểm tuyệt vọng nhất, mẹ cũng chưa từng thật sự muốn chết, bà vì F mà lựa chọn cuộc sống nhẫn nhịn chịu đựng.
Cô đã biết được, cho dù ở thời điểm tuyệt vọng nhất, mẹ cũng chưa từng thật sự muốn chết, bà vì F mà lựa chọn cuộc sống nhẫn nhịn chịu đựng.
Thảo nào khi còn bé, cho dù bị Hứa Tấn Sơn đánh đập ngược đãi, bà cũng căn dặn cô không được nói với ông ngoại, hóa ra là vì bà muốn bảo vệ F.
Nhưng mẹ không biết cứ một mực chịu đựng như vậy cuối cùng lại khiến bản thân mất cả mạng sống.
Bây giờ điều Hứa Hi Ngôn muốn biết nhất chính là F – cha ruột của cô bây giờ đang ở đâu?
Hứa Hi Ngôn tạm thời không có cách nào trả lời cho câu hỏi này, cô cất quyển nhật ký và định sau khi đi về sẽ điều tra.
Cô ra khỏi gác xép và xuống tầng, khi đi qua phòng đọc sách của Hứa Tấn Sơn, ánh mắt cô trở nên hung dữ và sắc bén.
Sau khi biết được Hứa Tấn Sơn là hung thủ trực tiếp trong cái chết của mẹ mình, điều duy nhất Hứa Hi Ngôn muốn làm chính là muốn thay mẹ đòi lại công bằng.
Cho dù hôm nay Hứa Tấn Sơn không tìm cô nói chuyện, cô cũng sẽ chủ động tìm ông ta.
Trong phòng đọc sách, Hứa Tấn Sơn đóng cửa lại, Hứa Hi Ngôn hỏi: “Ông muốn nói gì?”
Cô ung dung thản nhiên, không đánh rắn động cỏ, muốn xem thử tại sao Hứa Tấn Sơn lại tìm mình.
Hứa Tấn Sơn cười lớn tiếng và bật lửa châm một điếu thuốc, sau khi hút một hơi mới nói: “Ngôn Ngôn, đừng nhìn ba bằng ánh mắt đề phòng như vậy, ba là ba của con, còn có thể hại con được sao?”
Hứa Hi Ngôn giễu cợt nói: “Thật ra, từ trước đến nay tôi chưa từng gặp người ba nào tìm cách hãm hại con gái, lần trước tôi ở trên gác xép, ông đánh tôi ngất xỉu, thậm chí đưa tôi lên giường của người khác. Hứa Tấn Sơn, ông thật đúng là thủ đoạn, vì tiền đồ mình mà việc gì cũng có thể làm được.”
Hứa Tấn Sơn nhả khói thuốc, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ vì những gì mình đã làm: “Ba làm vậy là muốn tốt cho con thôi, con biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ Tổng Giám đốc Hoắc không? Con suy nghĩ kỹ xem, nếu như con và Tổng Giám đốc Hoắc thành đôi, không phải con có thể nhanh chóng nổi tiếng, không cần vất vả đóng thế nữa?”