Editor: Nguyetmai
Anh đẩy cha mình ra, giãy giụa chống người dậy. Bởi vì vội vã xuống giường nên anh không giữ được trọng tâm, lập tức ngã thẳng từ trên giường xuống đất.
“Con trai!”
“Anh Hoắc!”
Trần Vân Lộ và Hứa Hi Ngôn thấy Hoắc Vân Thâm ngã từ trên giường xuống thì đều cuống quít chạy tới định qua đỡ anh lên.
Tay của Hứa Hi Ngôn còn chưa đụng đến Hoắc Vân Thâm thì đã bị Trần Vân Lộ hung hăng đẩy ngã xuống đất: “Cô tránh ra! Đừng đến gây họa cho con trai tôi nữa!”
Hứa Hi Ngôn từ từ đứng dậy, cô chỉ có thể yên lặng nhìn hai vợ chồng Trần Vân Lộ và Hoắc Chấn nâng Hoắc Vân Thâm dậy, đưa anh về lại giường.
“Mẹ! Con đã nói rồi, việc con bị thương không liên quan gì đến Cảnh Hi, mẹ có thể đừng nhắm vào cô ấy nữa được không?”
Hoắc Vân Thâm cảm thấy rất bất lực, ánh mắt anh nhìn về phía Hứa Hi Ngôn đứng bên cạnh vừa có lỗi vừa bất đắc dĩ, trong lòng anh muốn nói với cô một ngàn câu xin lỗi.
Anh càng bênh vực Hứa Hi Ngôn, trong lòng Trần Vân Lộ lại càng thấy khó chịu. Bà vất vả bao nhiêu mới nuôi được một đứa con, vậy mà bây giờ nó lại vì một người phụ nữ mà không cần cả tính mạng, liệu nó có từng nghĩ đến cảm giác của người làm mẹ này không?
“Rồi rồi rồi, mẹ không nhắm vào cô ta nữa.”
Trần Vân Lộ xoay người lại, hành động quái gở nói: “Cô Cảnh Hi này, tôi xin cô, xin cô rủ lòng thương đừng đến quấy rầy con trai tôi nữa được không? Chỉ cần cô cách nó xa xa chút là tôi đã cảm ơn cô lắm rồi. Nếu như cô cần tiền thì tôi có thể cho cô, cô chỉ cần ra giá là được!”
“Đủ rồi! Mẹ!”
Hoắc Vân Thâm thực sự phục mẹ anh luôn rồi, anh cũng không biết vì sao mẹ anh lại trở nên cay nghiệt như vậy, vì sao lại có thể nói ra những lời đáng sợ như thế này với Hứa Hi Ngôn?
Hứa Hi Ngôn nhìn Hoắc Vân Thâm một cái, cô có thể hiểu được tình cảnh của anh lúc này. Để không khiến mâu thuẫn tăng thêm, cô nói: “Anh Hoắc, anh không sao là tôi yên tâm rồi, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, tôi đi trước.”
Dường như không dừng lại một giây nào, Hứa Hi Ngôn xoay người đi ra ngoài.
“Cảnh Hi! Cảnh Hi…”
Trong lòng Hoắc Vân Thâm cảm thấy vô cùng lo lắng, anh sợ rằng Hứa Hi Ngôn sẽ để bụng những hành động quá khích vừa rồi của mẹ anh, nếu như sau này cô không để ý đến anh nữa thì phải làm sao đây?
Mặc cho Hoắc Vân Thâm không ngừng gọi tên ở phía sau, cô cũng không dừng chân lại, tiếp tục bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. Ở ngoài hành lang, cô gặp Diệp Tầm vừa hút thuốc về.
Diệp Tầm hai tay đút túi quần, ung dung nói: “Ơ? Sao em ra nhanh vậy?”
“Nhị sư huynh, chúng ta đi thôi!”
Hứa Hi Ngôn cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Tầm nhận ra cảm xúc của cô không bình thường, anh ta lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại. Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, còn cả vết ngón tay hằn sâu trên khuôn mặt, lập tức nổi giận: “Ai đánh em?”
“Không cần anh quan tâm.”
Hứa Hi Ngôn quay đầu, giãy khỏi tay anh ta bỏ đi.
Diệp Tầm đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra, chắc hẳn là người mẹ đáng sợ kia của Hoắc Vân Thâm đã đánh cô.
Lúc này, nhìn dáng vẻ đau lòng của Hứa Hi Ngôn, Diệp Tầm thấy đau lòng không chịu được, đồng thời cũng vô cùng hối hận.
Sớm biết vậy thì anh ta đã không làm chuyện thừa thãi, báo cho người nhà Hoắc Vân Thâm đến nước E. Vốn dĩ anh ta muốn cho người nhà Hoắc Vân Thâm ở trong phòng bệnh, không cho Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm có cơ hội ở riêng cạnh nhau, nhưng anh ta không ngờ rằng người mẹ đáng sợ kia lại ra tay đánh người.
Thấy Hứa Hi Ngôn đã đi xa, Diệp Tầm nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường trở về, Hứa Hi Ngôn ngồi trên xe với vẻ mặt mất mát, cũng không nói không rằng. Diệp Tầm tìm chuyện để nói, anh ta hỏi: “Tiểu Hi Hi, em làm sao vậy? Cãi nhau với anh Hoắc của em à?”
“Không phải, anh đừng có đoán mò.”
Hứa Hi Ngôn đã không khóc nữa nhưng tâm trạng của cô vẫn rất tệ.
Cô bảo anh ta đừng đoán mò, anh ta lại tiếp tục lải nhải: “Mẹ anh ta đánh em đúng không?”
Hứa Hi Ngôn đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Sao anh không vào mà lại biết là ai đánh em?”