Editor: Nguyetmai
“Đừng để người khác biết được thân phận của tôi, nhất là Cảnh Hi”
“Vậy…”
“Tôi họ Hoắc, ông có thể gọi tôi là cậu Hoắc.”
Biết được Zeus xưa nay luôn kín tiếng, Cảnh Chiến Nam liền nghe theo: “Vâng, thưa cậu Hoắc!”
Ra khỏi phòng bệnh, Cảnh Chiến Nam hít thở sâu một hơi, trong lòng mang một cảm xúc khó có thể diễn tả thúc đẩy bước chân ông vội vã hơn.
Ông rất muốn đi hỏi chuyện đứa cháu gái, sao con bé có thể quen được Zeus thế?
Trong căn cứ, Hứa Hi Ngôn sốt ruột đến nỗi muốn trèo tường ra bên ngoài.
Hai ngày, đã hai ngày trôi qua rồi, cậu cô vẫn chưa trở lại. Hơn nữa, phía bệnh viện cũng chẳng có chút tin tức nào cả.
Tuy túi xách và đồ đạc của cô đã tìm lại được, nhưng điện thoại đã bị hỏng không thể dùng được nữa, cũng không có cách nào liên lạc được với Hoắc Vân Thâm.
Hỏi Diệp Tầm cũng như không hỏi, cái tên đó là chúa ghen tuông, vốn dĩ chẳng hề muốn giúp cô.
Hứa Hi Ngôn ăn mặc chỉnh tề, đi từ trong phòng ra, chuẩn bị đi đến trấn Likee để hỏi thăm tin tức của Hoắc Vân Thâm. Vừa định đi thì bị Diệp Tầm chặn đường lại.
“Tiểu Hi, em muốn đi đâu?”
“Em đi ra ngoài hóng gió chút.”
Hứa Hi Ngôn nói một cách bực bội.
“Đừng tưởng rằng anh không biết em định đi tìm cái tên họ Hoắc ấy.”
Diệp Tầm khoanh tay trước ngực, bộ dạng trông rất xấu xa.
“Đúng, vậy thì sao? Đã hai ngày trôi qua rồi, anh ấy sống hay chết em cũng không biết, em không thể nào tiếp tục ăn không ngồi rồi ở đây được nữa.” Hứa Hi Ngôn căm phẫn nói.
Diệp Tầm nói bằng giọng điệu chua chát: “Em nhìn em đi, bây giờ bị tên oắt con ấy mê hoặc thành cái bộ dạng gì rồi? Năm đó anh bị thương trong lúc thực thi nhiệm vụ đến nỗi phải nhập viện cũng chưa thấy em lo lắng cho anh bao giờ.”
“Lúc đó em với anh đâu có thân!”
Lúc ấy Hứa Hi Ngôn chỉ mới đến nước E mấy tháng, bọn họ chỉ là bạn bè mới quen mà thôi.
“Không thân? Không thân mà năm ấy em nắm lấy anh không buông? Em đừng quên là ai đã đưa em đi bệnh viện, là ai đã ký tên lên giấy xác nhận phẫu thuật, và là ai đã ôm lấy đứa nhỏ từ tay bác sĩ?
Mỗi lần Diệp Tầm kích động thì sẽ không kìm được nói những lời cũ rích đó.
Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy nhức đầu: “Được được được, em biết rồi, Nhị sư huynh, đại ân đại đức của anh cả đời này em sẽ không quên đâu. Anh là ân nhân cứu mạng của em và Anh Bảo.”
“Anh không muốn làm ân nhân cứu mạng.”
“Vậy rốt cuộc là anh muốn gì?”
“Vậy rốt cuộc là anh muốn gì?”
Hứa Hi Ngôn chịu thua với cái người này, đúng là khó chiều.
“Anh muốn làm ba của Anh Bảo.”
Diệp Tầm ngẩng cằm lên, kiêu ngạo nói.
Hứa Hi Ngôn thật sự muốn quỳ với anh ta, xua tay nói: “Anh đã là ba rồi! Anh đã làm ba của con bé bốn năm nay rồi, anh còn muốn gì nữa?”
“Không phải là người ba trên danh nghĩa, tôi muốn…”
Anh ta muốn làm một người ba thực sự, là một người ba có thể quang minh chính đại ngủ chung với mẹ Anh Bảo kìa.
“Hey! Đại sư huynh!”
Hứa Hi Ngôn nhìn ra bên ngoài, phấn khích gọi một tiếng.
Diệp Tầm tưởng rằng Đại sư huynh đã quay về bèn quay đầu nhìn qua nhưng chẳng thấy ai cả nên lại quay đầu trở lại. Thế nhưng lúc này, trước mắt anh ta đã chẳng còn bóng dáng của Hứa Hi Ngôn nữa.
Cô nhóc đó đúng thật là lanh lợi, lại nhân lúc mình không để ý chuồn mất!
Lúc Hứa Hi Ngôn sắp ra khỏi căn cứ thì đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe Jeep nhà binh đang đi tới. Lướt thấy bảng số xe là cô biết cậu cô đã trở lại.
Hứa Hi Ngôn dường như chẳng hề do dự, phóng thẳng ra giữa đường, dang hai tay ra ngăn chiếc xe Jeep ấy.
Chiếc xe bất chợt thắng gấp, chú Đức lái xe chuyên dụng của Kình Dạ ló đầu ra, tức giận mắng ầm lên: “Con nhỏ kia không có mắt à! Xe của lãnh đạo mà cũng dám tùy ý chặn!”
“Xin lỗi chú Đức! Lần sau cháu sẽ mở to mắt!”
Hứa Hi Ngôn chào theo kiểu quân đội, mím môi cười:
“Ôi trời, đây chẳng phải là cô Hi Hi hay sao?”