Editor: Nguyetmai
“Đúng, cứ coi như em là người bị bệnh tâm thần thời kì cuối, không còn thuốc nào chữa được nữa đi. Bây giờ anh có thể dẫn em đến bệnh viện được chưa?” Hứa Hi Ngôn hỏi.
“Chưa được!”
Diệp Tầm quyết đoán từ chối: “Bây giờ đại ca bảo anh trông em, không có mệnh lệnh của anh ấy, em không được đi đâu hết.”
“Em gọi điện thoại cho cậu.”
Hứa Hi Ngôn không tin đây là lệnh của cậu mình, cô dùng điện thoại trong căn cứ mà gọi cho Cảnh Chiến Nam, kết quả bên kia nói không khác Diệp Tầm là mấy.
Ông bảo cô cứ yên tâm ở trong căn cứ, tạm thời không được chạy lung tung, chờ người ở bệnh viện bên kia thoát khỏi nguy hiểm thì ông sẽ cho cô qua.
Sau khi cúp điện thoại, giọng điệu trào phúng của Diệp Tầm vang lên từ phía sau: “Hừ, còn không chịu nghe lời anh nữa, có bản lĩnh thì em đi đi!”
“Không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Hứa Hi Ngôn bĩu môi, trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó xoay người đi mất.
Thấy cô đi rồi, Diệp Tầm vẫn chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo sau lưng cô: “Này, Tiểu Hi Hi…”
Hứa Hi Ngôn rất buồn bực, bây giờ cô không biết tình hình cụ thể của Hoắc Vân Thâm ra sao, thật sự lo lắng muốn chết.
Cảnh Chiến Nam nghe lệnh mà đứng lên, trong lòng vẫn suy nghĩ, ừm, Zeus hoàn toàn khác với người mà bọn họ biết ở trong video cuộc họp. Trong lúc riêng tư, Zeus hình như rất dễ nói chuyện.
Yên lặng vài giây, Hoắc Vân Thâm lại hỏi: “Đây là chỗ nào?”
“Đây là Bệnh viện Quân khu đứng đầu trong nước E. Ngài rất an toàn, boss.”
Cảnh Chiến Nam đưa lại trang bị cứu viện mà Hoắc Vân Thâm mang theo cho anh rồi thành thật trả lời.
Lúc đó sau khi cứu anh và Tướng quân Harry Quinn, ông đưa bọn họ đến đây.
Đây là Bệnh viện Dream, có thể so sánh với phòng Tổng thống trong khách sạn 5 sao, kỹ thuật y học tốt nhất trong cả nước E, người mà bệnh viện tiếp nhận đều là lãnh đạo cấp cao, quan lớn và cán bộ quan trọng trong quân khu và chính phủ, vừa an toàn lại bí mật.
Hoắc Vân Thâm an toàn rồi, việc đầu tiên anh nghĩ đến là Hứa Hi Ngôn. Anh căng thẳng dò hỏi: “Bạn của tôi đâu?”
Cảnh Chiến Nam cho rằng người mà anh đang nhắc đến là Harry Quinn: “À, người đó cũng đang ở trong bệnh viện này, bây giờ đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.”
“Cái gì? Bị thương sao?”
Trong lòng Hoắc Vân Thâm căng thẳng, lúc này anh chống cánh tay muốn đứng lên: “Tôi muốn đến xem!”
“Boss! Bây giờ ngài đang bị thương…”
Cảnh Chiến Nam muốn khuyên anh hãy bình tĩnh, thế nhưng Hoắc Vân Thâm chẳng thể nào bình tĩnh lại được, anh không biết Hứa Hi Ngôn bị thương nghiêm trọng thế nào, nhất định phải đến xem một cái mới yên tâm được: “Xe lăn của tôi đâu?”
“Xe lăn ở đây.”
Từ chỗ của bác sĩ, Cảnh Chiến Nam biết được anh là người bị tàn tật, vì vậy ông mới sai người về quán rượu lấy xe lăn.
Nhìn Hoắc Vân Thâm khó khăn di chuyển hai chân, trong lòng Cảnh Chiến Nam thương tiếc mà thở dài. Một Zeus thần thoại như thế ở trong mắt ông, không ngờ trên thực tế lại là một người tàn tật phải dựa vào xe lăn để di chuyển