Translator: Nguyetmai
Hoắc Tam Nghiên cái gì?
Mình nói muốn ăn cơm cô ta nấu khi nào?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Tầm chỉ mới phân tâm trong thời gian bằng một cái chớp mắt thôi mà Hoắc Tam Nghiên đã “Xoẹt” cái nhảy vào trong căn hộ. Cô là một người không mời mà đến nhưng lại chẳng có chút nào tự xem mình là người ngoài cả.
Cô lấy vài chiếc hộp từ trong túi ra, bày lên bàn rồi quay đầu lại nói với Diệp Tầm: “Anh Diệp, anh mau đến nếm thử tay nghề của tôi như thế nào?”
Nhìn thấy mặt của Diệp Tầm đen hơn đáy nồi, cô lại dò xét anh ấy bằng ánh mắt hau háu, xấu hổ nói: “Anh Diệp, không ngờ thân hình anh lại tuyệt vời như vậy! Nhìn khiến người ta ngại chết được.”
Ngại mà cô vẫn nhìn!
Diệp Tầm lạnh lùng liếc cô một cái, chẳng nói năng gì, đi thẳng vào phòng khoác thêm một chiếc áo ngủ.
Sau khi mặc xong, anh ta nghiêm mặt đẩy Hoắc Tam Nghiên ra khỏi cửa rồi vứt luôn những thứ cô đem đến ra ngoài.
“Đồ điên! Đừng đến quấy rầy tôi nữa! Nếu không tôi báo cảnh sát đấy!”
Lúc đóng cửa, Diệp Tầm bực tức gào lên một câu.
Hoắc Tam Nghiên bị tiếng đóng cửa “Rầm” dọa đến run, quay đầu nhìn thì cánh cửa đã bị đóng chặt. Cô hơi buồn bực, hôm nay anh Diệp bị làm sao vậy?
Cô lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhặt mấy hộp thức ăn, miệng còn lẩm bẩm: “Mình đứng xếp hàng nửa ngày trời ở Đồng Phúc Lâu mới mua được, vứt đi thì tiếc biết bao, không ăn thì mình ăn.”
Hoắc Tam Nghiên trời sinh đã không biết nấu ăn, học mấy ngày trời không đốt nhà, không làm mình bị thương cũng được xem là may mắn rồi.
Lần này cô mua thức ăn ở Đồng Phúc Lâu, tự nhận là đồ mình nấu, vốn dĩ muốn đến lấy lòng Diệp Tầm, không ngờ lại nhận kết quả như thế này.
Vậy mà lại bị anh ta đuổi thẳng cổ ra ngoài!
Không sao, không sao, Hoắc Tam Nghiên tự an ủi mình, chắc chắn là vì Diệp Tầm mới chuyển đến sống ở đây, chưa quen, về sau mình đến thêm vài lần nữa thì anh ấy sẽ quen thôi.
Hoắc Tam Nghiên muốn gọi điện cho Hoắc Vân Thâm hỏi xem tiếp theo nên làm thế nào, nhưng nghĩ lại, bây giờ chắc em trai của mình đang ở trên máy bay, không tiện nghe điện thoại.
Đợi lúc nó quay về rồi tìm nó giúp đỡ vậy!
…
Máy bay đã đến nước E, cơ trưởng thông báo máy bay sắp hạ cánh, Hứa Hi Ngôn cũng vừa lúc tỉnh dậy.
Cô ngồi thẳng, lau nước miếng ở khóe miệng, nhìn sang Hoắc Vân Thâm ngồi bên hỏi: “Anh Hoắc, chúng ta sắp đến rồi sao?”
“Ừm, đang hạ cánh.”
Suốt quãng đường, Hứa Hi Ngôn ngủ đều tựa đầu vào vai Hoắc Vân Thâm, anh không dám cử động tay và nửa người trên, từ đầu đến cuối luôn duy trì một tư thế như vậy.
Lúc này, Hoắc Vân Thâm mới rút cánh tay của mình về, cả cánh tay đã tê đến mức không còn cảm giác.
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy anh đang lắc nhẹ cánh tay, hơi ngại ngùng hỏi: “Có phải tôi đè anh rồi không?”
“Không đâu.”
Hoắc Vân Thâm cười thản nhiên, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, cô vừa mới ngủ dậy, trong ánh mắt vẫn còn một chút mơ hồ, thật sự rất đáng yêu.
Hứa Hi Ngôn không lên tiếng, lại lén lút liếc anh vài cái, một mình cười ngây ngô.
“Em cười gì vậy? Mặt tôi có dính gì sao?”
Hoắc Vân Thâm nghĩ cô đang cười mình.
“Không phải, tôi đang cười giấc mơ lúc nãy của mình.”
“Mơ gì?”
“Anh nhắm mắt lại đi, tôi sẽ nói với anh.”
Hoắc Vân Thâm thật sự nhắm mắt lại, Hứa Hi Ngôn khẽ ghé sát vào anh, khoảng cách đến gương mặt anh càng lúc càng gần.
Hoắc Vân Thâm tuy nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn cảm giác được cô đang ghé sát mình, nghe được hơi thở nhè nhẹ của cô đang phả bên tai, đợi cô nói với mình giấc mơ của cô.
Nhưng cô không nói gì, anh chỉ cảm thấy dường như có một chút ngứa ngáy nhè nhẹ trên gương mặt mình, rất nhẹ rất nhẹ.
Tựa như một chiếc lông chim vừa lướt nhẹ qua, khiến trong lòng anh cũng hơi xao động.
Cô đang làm gì vậy?
…