Editor: Nguyetmai
“Bác vẫn chưa vào xem đâu, Vân Thâm tìm bác sĩ đến khám bệnh cho ông nội, con mau vào trong xem xem, đừng để chuyện gì xảy ra.”
Trần Vân Lộ thúc giục Hoắc Cảnh Đường, thật ra bà muốn anh ta vào trong là để tránh cho hai người Hoắc Vân Thâm với Cảnh Hi ở một mình nói chuyện nhiều với ông cụ Hoắc.
“Vâng, được bác ạ, con vào thăm ông nội đây.”
Hoắc Cảnh Đường lễ phép nói, sau đó đi về phía Mặc Hương Cư.
Trần Vân Lộ dõi theo bóng lưng của Hoắc Cảnh Đường, sự nghi ngờ trong đầu càng lúc càng nhiều hơn. Cuối cùng, gần như là theo bản năng, bà gọi anh ta lại: “Này, Cảnh Đường!”
“Sao vậy ạ, bác cả?” Hoắc Cảnh Đường dừng chân lại, hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi con một chút, tối qua con có đến Trung tâm Nghệ thuật không thế?”
“Không có ạ, tối qua con ở công ty.” Bỗng nhiên bị bà hỏi như vậy, tim Hoắc Cảnh Đường đập thình thịch. Anh ta bình tĩnh hỏi lại: “Vì sao bác cả lại hỏi như vậy?”
“À, bác chỉ hỏi qua qua vậy thôi. Bác cảm thấy hôm qua bác nhìn thấy một người rất giống con, chắc là bác đã nhìn nhầm rồi.”
Trần Vân Lộ cười, vẫy tay chào anh ta: “Được rồi, con mau đi thăm ông nội con đi! Bác về trước đây.”
Trần Vân Lộ đi rồi, một kẻ lòng dạ thâm sâu như Hoắc Cảnh Đường bỗng thấy tim mình như bị người khác bóp nghẹt. Lúc này đây, không hiểu tại sao cảm giác kinh khủng lại dâng lên trong lòng anh ta.
Rốt cuộc Trần Vân Lộ đã nhìn thấy những gì?
Bà ta biết được bao nhiêu rồi?
Có khi nào sẽ tiết lộ gì đó với cảnh sát không?
Trong Mặc Hương Cư, Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Cảnh Đường đang đứng yên lặng suy nghĩ ngay bên ngoài.
Hoắc Vân Thâm đánh tiếng chào hỏi trước: “Anh?”
Hoắc Cảnh Đường tỉnh táo lại, lập tức che giấu sát khí lạnh lẽo trên khuôn mặt mình rồi thản nhiên cười nói: “Vừa rồi anh nghe bác cả nói em mời bác sĩ đến khám bệnh cho ông nội à?”
“Vâng. Em mời Cảnh Hi đến khám cho ông nội xem sao.” Hoắc Vân Thâm nói sơ lược.
“Ồ? Cô Cảnh có học y sao?”
Hoắc Cảnh Đường kinh ngạc hỏi, lúc này anh ta mới phát hiện Hứa Hi Ngôn đang mặc một bộ áo blouse dài của bác sĩ.
Hứa Hi Ngôn cười nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, để anh phải chê cười rồi, tôi chỉ biết sơ qua một chút về Đông y, cùng lắm được coi là một bác sĩ chân đất thôi.”
Hoắc Vân Thâm hiểu ngay, anh biết cô không muốn bộc lộ tài năng trước mặt người ngoài, nên anh cũng không giải thích gì nhiều nữa.
Hoắc Cảnh Đường cũng không biết thân phận thật sự của Hứa Hi Ngôn, nhưng có thể là người được Hoắc Vân Thâm mời về nhà khám bệnh, ít nhất chứng tỏ được về mặt y học, hẳn là cô có chút tài năng.
Nhưng đây cũng không phải chuyện mà anh ta quan tâm, điều mà anh ta quan tâm là: “Cô Cảnh Hi khiêm tốn rồi, có thể nói cho tôi biết tình hình bệnh của ông nội tôi bây giờ thế nào không?”
Giáo sư Tần chuyên Tây y cũng nói ông nội Hoắc không sống lâu nữa, vậy thì nghe thử xem Đông y nói thế nào?
Hứa Hi Ngôn tỏ vẻ ngập ngừng muốn nói rồi thôi, cuối cùng cất tiếng: “Anh không ngại thì chúng ta nói riêng nhé.”