Bảo Bối Giá Trên Trời – Chương 342 Phải cảnh cáo cô một chút – Botruyen
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 3 năm trước

Bảo Bối Giá Trên Trời - Chương 342 Phải cảnh cáo cô một chút

Editor: Nguyetmai

“Ừ.”

Hứa Hi Ngôn ít nhiều đoán được có lẽ giữa ông cụ và ông ngoại mình có khúc mắc gì đấy. Vì thế, cô cũng không miễn cưỡng nữa, định vào trong sân trước để chờ Hoắc Vân Thâm, để cho Hoắc Vân Thâm chút thời gian, xem xem anh có thể thuyết phục được ông cụ không.

Hứa Hi Ngôn đi ra khỏi Mặc Hương Cư, đi vào trong sân nhà họ Hoắc, xem xét khắp nơi.

Lần trước cô đã đến nhà họ Hoắc một lần rồi, nhưng vẫn chưa từng đến sân sau, cho nên cô không biết vườn hoa nhà họ Hoắc này còn rộng hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cô.

Lúc Hứa Hi Ngôn đang dạo chơi ngắm hoa trong sân, đúng lúc gặp phải vợ chồng Hoắc Chấn đang vội vã chạy vào.

Từ lúc Trần Vân Lộ tận mắt chứng kiến vụ tai nạn xe diễn ra tối ngày hôm qua, đến bây giờ bà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Nhưng hiện tại, nghe nói con trai mình đưa bạn gái về nhà, bà cũng không có thời gian để nghĩ mấy chuyện linh tinh vớ vẩn này nữa.

Gương mặt của bà không giấu được nét vui mừng, vừa đi vừa vuốt tóc: “Ông Hoắc, ông nói có thật không hả? Con trai chúng ta dẫn bạn gái về à?”

Hoắc Chấn trả lời chắc nịch: “Tôi lừa bà làm gì chứ? Nghe nói người kia là bác sĩ, bề ngoài xinh đẹp lắm, rất xứng với Vân Thâm!”

“Bác sĩ à?” Trần Vân Lộ thấy hơi nghi hoặc, trong lòng bà không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng mà bà nhìn thấy hôm 22 vừa rồi, con trai của bà không phải là thích vợ của người tên Diệp Tầm đấy sao?

Bây giờ lại dắt một cô bác sĩ về, rốt cuộc là sao nhỉ?
Bây giờ lại dắt một cô bác sĩ về, rốt cuộc là sao nhỉ?

Hai vợ chồng rẽ vào một cánh cửa, đi vào sân trước của Mặc Hương Cư, từ xa họ đã nhìn thấy một cô gái mặc áo blouse trắng đứng giữa vườn hoa, cô gái cúi đầu xuống ngửi hoa, khiến người ta có cảm giác như người đứng trong vườn hoa còn đẹp hơn hoa vậy.

“Ôi, hình như là cô ấy đấy!”

Hoắc Chấn chỉ vào cô gái đứng giữa vườn hoa phía xa kia.

Trần Vân Lộ dừng bước lại, cần thận ngắm nhìn, chỉ nhìn góc nghiêng với bóng lưng, quả thật không tệ.

Xét về dáng người, vóc dáng cô gái đó cũng không tệ, quan trọng nhất là cái mông đủ tròn đủ vểnh, phù hợp với chuẩn mực cái đẹp truyền thống trong lòng phụ huynh.

Không biết gương mặt cô ấy trông như thế nào nhỉ?

Hứa Hi Ngôn không biết bản thân mình đang bị người khác đánh giá, hai tay cô đút vào túi quần, xoay người đi sang hướng khác.

Góc Trần Vân Lộ đang đứng lúc này, vừa đúng để nhìn thấy chính diện gương mặt Hứa Hi Ngôn.

Sau khi Trần Vân Lộ nhìn thấy chính diện gương mặt của Hứa Hi Ngôn, nhận ra cô rồi, mặt bà đen lại.

Bác sĩ nữ gì chứ?

Bạn gái gì chứ?
Bạn gái gì chứ?

M* nó, đoán già đoán non cả nửa ngày, đây chẳng phải là người phụ nữ bắt cá hai tay buổi tối ngày hôm đó hay sao!

Sau khi Trần Vân Lộ nhận ra Hứa Hi Ngôn, trong lòng bà nhất thời dâng lên cơn giận, một người phụ nữ không thể giữ tấm thân trong sạch, ở sau lưng chồng dan díu với con trai của bà, cô ta có đức hạnh gì chứ?

Chỉ cần nghĩ đến con trai của mình bị một con hồ ly tinh ngoại tình quyến rũ, hiện tại cô ta còn dụ dỗ về đến nhà mình rồi, Trần Vân Lộ không nhịn được cảm giác muốn dạy dỗ cô gái bại hoại này một chút.

Ít nhất cũng phải cảnh cáo cô ta mới được!

“Ông Hoắc, ông về trước đi, để tôi gặp cô bé một mình.”

Trần Vân Lộ đuổi chồng mình đi, chỉnh lại quần áo, gương mặt bình tĩnh, đi về phía Hứa Hi Ngôn.

Hứa Hi Ngôn đang nghiên cứu cây cỏ trong vườn nhà họ Hoắc, cô phát hiện ở đây có không ít cây cỏ có thể làm nguyên liệu thuốc Đông y, ví dụ như là Thất Diệp Nhất Chi Hoa (cây bảy lá), Hoàng Cầm, Ngu Mĩ Nhân, vv….

Bên cạnh có tiếng giày cao gót truyền đến, Hứa Hi Ngôn nghe được thì quay đầu lại, vừa quay đầu cô đã thấy một người phụ nữ có tuổi ăn mặc sang trọng đứng ngay bên cạnh.

Lần trước dựa vào thân phận của Diệp Tầm, Hứa Hi Ngôn đã từng gặp Trần Vân Lộ rồi, ấn tượng của Trần Vân Lộ trong mắt cô khá tốt, bà ấy có thể nói là một người mẹ rất thân thiện và hiền lành.

“Cháu là cô gái mà Hoắc Vân Thâm dẫn về à?”

Trần Vân Lộ cẩn thận đánh giá cô, bà luôn cảm thấy nhìn Hứa Hi Ngôn rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra ngay được.

“Xin chào, bà Hoắc.” Hứa Hi Ngôn lễ phép chào hỏi: “Cháu là Cảnh Hi ạ.”

“Cảnh Hi à?”

Trần Vân Lộ nghe thấy cái tên này, trong đầu lóe sáng, bà đã từng nghe thấy tên Cảnh Hi này rồi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.