Hứa Hi Ngôn không nhịn được nữa, bèn đi tìm bên báo danh của tổ kịch hỏi thăm. Đối phương nói với cô rằng họ cũng không rõ tình hình, bảo côđợi đến khi buổi thử vai kết thúc sẽ hỏi giúp cô.
Hứa Hi Ngôn chỉđành tiếp tục đợi, đợi rất lâu.
Mãi đến khi buổi thử vai kết thúc, cô lại đi hỏi. Vậy mà người ta lại nói với cô rằng buổi tuyển chọn đã kết thúc rồi, đi vềđi!
Chuyện gì vậy?
Rõ ràng xếp số 222, tại sao không gọi số của cô?
Bây giờ lại trực tiếp loại bỏ côđi, ngay cả cơ hội thử vai cũng không cho cô, làm gì cóđạo lý như vậy?
Không phải nói lần này tuyển chọn trên khắp cả nước, là lần tuyển chọn công bằng, công khai, minh bạch nhất hay sao?
Trong lòng Hứa Hi Ngôn tràn đầy phiền muộn, suy nghĩ về nguyên nhân tại sao mình bị xóa tên. Khi nhớđến khuôn mặt kia của Hứa Tâm Nhu, đột nhiên cô giống nhưđã hiểu ra tất cả.
Lẽ nào là Hứa Tâm Nhu ngầm phá rối?
Cô ta tỏ vẻ giả nhân giả nghĩa nói muốn tiến cử giúp cô, trên thực tế chắc đãđi tìm người phụ trách tổ kịch, trực tiếp gạch tên côđi.
Chắc chắn là như vậy!
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Hứa Tâm Nhu, cô ta không thể nhân nhượng chuyện cô cũng bước vào giới giải trí, tranh giành tài nguyên với cô ta.
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Hứa Tâm Nhu, cô ta không thể nhân nhượng chuyện cô cũng bước vào giới giải trí, tranh giành tài nguyên với cô ta.
Sau khi hiểu rõđầu đuôi, Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy không cam lòng. Cô không cam lòng vì mình đã chuẩn bị lâu như vậy, chờđợi lâu như vậy mà vẫn bị người ta gạch bỏ tư cách.
Cô mang theo tâm trạng không phục đuổi theo vài người bên tổ kịch đến tận ngoài tòa nhà, tiếp tục quấn lấy nhân viên công tác để hỏi.
“Anh à, giúp tôi với. Có thểđể tôi gặp người phụ trách tổ kịch, cho tôi một cơ hội nữa được không?”
“Đành chịu thôi! Tuyển chọn kết thúc rồi, thôi côđợi cơ hội lần sau đi!”
Nhân viên công tác hất tay cô ra. Có lẽ là vì muốn cô hết hy vọng hoàn toàn, anh ta chỉ vào chiếc xe sắp chạy đi ở xa, nói: “Cô xem, đạo diễn sản xuất cũng lên xe rời đi rồi.”
Hứa Hi Ngôn chúýđến chiếc xe bảo mẫu màu đen kia, thấy bánh xe đã lăn, chuẩn bịđi ra khỏi bãi đỗ xe.
Cô một lòng muốn gặp mặt người phụ trách, cũng chẳng kịp nghĩ gì mà chạy thẳng về phía chiếc xe. Đáng tiếc, chiếc xe kia đã chạy ra khỏi bãi.
Ngay lúc ấy, Hứa Hi Ngôn nhìn thấy một anh trai giao hàng đỗ xe đạp điện ở bên đường. Trong tình huống cấp bách, cô lấy luôn cái xe đạp ấy, lái nó chạy nhưđiên, đuổi theo xe của đạo diễn.
Ở trên đường, đi đằng trước là chiếc xe bảo mẫu với tốc độ rất ổn định, còn đằng sau là một chiếc xe đạp điện chạy hết tốc lực.
Hứa Hi Ngôn tăng tốc hết cỡ, cuối cùng cũng đuổi kịp xe bảo mẫu, thế nhưng chiếc xe đó lại sắp rẽ. Cô cũng không đểýđược nhiều, vứt luôn xe đạp điện đi, bay người lên nhào đến xe bảo mẫu.
Cơ thể cô dán vào mui xe, ngón tay bám chặt vào viền xe, đề phòng mình bị văng ra.
Vì trên mui xe đột nhiên có một vật thể lạđập vào, tài xế hoảng hốt bẻ ngoặt tay lái, vội vàng đạp chân phanh.
Thế là Hứa Hi Ngôn bị văng ra trước xe, gò má cọ vào kính chắn gió.
Tài xế thấy một người tự dưng xuất hiện ngay trước mũi xe mình thì luống cuống, sợ hãi kêu to: “Đạo đạo… Đạo diễn, hình như tôi đâm trúng người rồi.”
“Khốn khiếp.”
Ngồi ở phía sau xe là Hoàng Quốc Cường đang đeo khẩu trang, ông ta nhịn không được buột miệng chửi một tiếng. Dạo này mấy chuyện không thuận lợi cứ liên tiếp đổ dồn đến, bây giờ thì hay rồi, lại gặp phải thêm một chuyện nữa.
Nếu đâm trúng người thì sẽ dính đến án hình sự.
Người trên xe đều sợđến mức toát mồ hôi lạnh. Cảnh vừa rồi quá nguy hiểm, bọn họ tận mắt nhìn thấy một người lao đến xe của bọn họ, sau đó bị văng ra ngoài.
Cũng không biết hiện giờ người bịđâm thế nào rồi, Hoàng Quốc Cường bèn bảo tài xế xuống xe xem thử. Kết quả, phía trước đột nhiên ló ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, lại còn nhe răng cười với mấy người bên trong xe.
Đoàn người trên xe: “…”
Không ai dám tin những động tác nguy hiểm vừa rồi do một cô gái xinh đẹp như vậy làm ra.
Cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng chặn đường thành công, cô thở hổn hển chạy đến đập bồm bộp lên cửa sổ xe:
“Đạo diễn Hoàng! Đạo diễn Hoàng! Có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi đến thử vai…”
…