Nhà riêng của cậu chủđến ngay cả anh ta cũng chưa từng được bước vào, nếu nói cậu chủ vô duyên vô cớđưa một nữ tướng cướp về nhà, đánh chết anh ta cũng không tin.
Vừa mới rủa xả xong thìđúng lúc anh ta thấy cậu chủđi cùng một cô gái bước ra từ trong sảnh. Dịch Tiêu ngạc nhiên trợn to cả hai mắt. Ôi trời ơi, có phải mình bị ma nhập rồi không vậy?
Cậu chủđi cùng một cô gái thật… Ơ?
Cô gái này… sao nhìn quen quen nhỉ?
Hứa Hi Ngôn?
Là Hứa Hi Ngôn sao?
Trong những năm qua, cũng nhờ cậu chủ nhà mình mà Dịch Tiêu có thể nắm rõ mọi chuyện trong nhà họ Hứa và Hứa Hi Ngôn như trong lòng bàn tay.
Dịch Tiêu chỉ cần liếc qua là nhận ra người con gái ấy ngay. Anh ta kinh ngạc đến nỗi không nói lên lời, Hứa Hi Ngôn tự dưng chui từđâu ra vậy?
Cậu chủ huy động toàn bộ lực lượng của tập đoàn cũng không tài nào tìm thấy cô cơ mà?
Năm năm ròng rã tìm kiếm đấy!
Vị thần tiên tỷ tỷ này sao bỗng nhiên lại tự giác xuất hiện vậy?
Đừng nói rằng côấy chính là nữ tướng cướp tối qua đấy nhé!
Thấy Hoắc Vân Thâm đi cùng với Hứa Hi Ngôn lại gần chiếc xe, Dịch Tiêu vội vàng bước xuống nghênh đón: “Cậu chủ.”
“Dịch Tiêu, đưa cô Hứa về nhà.”
“Ừm…” Hứa Hi Ngôn thật không thể giải thích với cô bé là hôm qua đãở cùng với ba của cô bé, đành nói: “Tối qua mẹđi cùng một đạo diễn lớn để bàn về kịch bản thôi mà.”
Hứa Hi Ngôn vừa dứt lời, Phương Tiểu Tranh liền đi từ trong nhà ra, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Con nhỏ này, kịch bản có thể tùy tiện bàn bạc như vậy sao? Con bé lo lắng cho cậu đến tận bây giờ, cậu còn lừa con bé. Cậu không thể tùy tiện nói dối trẻ con được, có biết không hả?”
“Mình… Mình đâu có nói dối trẻ con chứ?”
Hứa Hi Ngôn nháy mắt liên tục với Phương Tiểu Tranh, cầu xin chị hai này đừng bóc mẽ cô với con gái!
Đây là lời nói dối có thiện ý, côấy có hiểu không chứ?
Phương Tiểu Tranh không mảy may đểý tới ánh mắt của Hứa Hi Ngôn, lập tức ôm Anh Bảo và nói với cô bé:
“Anh Đào này, dì Tranh Tử nói cho con biết nha. Hôm qua bé Hi của con không đi bàn chuyện kịch bản đâu, mà làđi làm siêu nhân chiến đấu với kẻ xấu đó.”
Hứa Hi Ngôn: “…”
Chị hai à, cậu lừa gạt trẻ con như vậy cóđược hay không thế?
Cậu không cho tôi nói dối, còn cậu thì nói vui vẻ quá mà!
Con bé lập tức tin lời Phương Tiểu Tranh, hỏi lại với vẻ mặt thơ ngây: “Người xấu kia bỏ chạy rồi ạ?”
“Dĩ nhiên là chạy rồi. Bé Hi đãđánh kẻ xấu kia đến nát cả mông rồi ấy chứ!”
Phương Tiểu Tranh nghiêm nghị nói với bé con đáng yêu.
Anh Bảo nghe vậy, độ sùng bái dành cho mẹ lại được nâng thêm một tầm cao mới. Cô bé vỗ vỗđôi bàn tay nhỏ, khen ngợi: “Hay quá! Hay quá! Bé Hi thật là lợi hại. Bé Hi, con sùng bái mẹ quáđi!”
Cô bé ca ngợi xong, còn không quên gửi cho Hứa Hi Ngôn một cái hôn gió thật kêu.
“…”
…