Trong nhà có bà chị phiền toái như vậy, Hoắc Vân Thâm cũng chẳng muốn nói gì nữa. Anh ở trong phòng kiểm tra một lượt, sau khi xác định Hoắc Tam Nghiên đã ra khỏi nhà, anh mới mở máy để gọi điện thoại cho Hứa Hi Ngôn.
Vừa mở điện thoại lên, anh đã thấy một loạt tin nhắn cùng với cuộc gọi nhỡ, phần lớn đều là của Hoắc Tam Nghiên. Nhìn cái cách chị ấy gọi mấy cuộc điện thoại trong một phút thế kia là biết ngay chị ấy tìm không ra bọn họ, đã nổi điên tới mức nào.
Hoắc Vân Thâm không thèm để ý đến tin nhắn và cuộc gọi của Hoắc Tam Nghiên. Anh gọi điện thoại thẳng cho Hứa Hi Ngôn, nói cho cô biết bà chị mình đã đi rồi, cô có thể yên tâm qua đây.
Hứa Hi Ngôn nói chờ cô tắm xong sẽ qua, Hoắc Vân Thâm cũng quyết định nhân cơ hội này để đi tắm. Anh bèn điều khiển xe lăn chạy vào phòng tắm.
Khi Hoắc Vân Thâm tắm xong ra ngoài, Hứa Hi Ngôn đã mặc bộ đồ ở nhà đang đứng ở cạnh bàn ăn chờ anh. Thấy anh đi ra, cô liền hỏi: “Anh Hoắc, sao phòng bếp nhà anh biến thành thế này? Bị nổ à?”
“Chắc vậy.” Hoắc Vân Thâm liếc nhìn qua phòng bếp bừa bộn, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tam Nghiên bị nổ, mặt mày đen sì lại bốc khói mà thấy buồn cười.
“Tôi thật sự phục chị Ba nhà anh rồi.” Hứa Hi Ngôn dở khóc dở cười.
“Tôi cũng thế. Chị ấy không phá hủy Trái đất này thì xem như đã tích đức rồi.” Hoắc Vân Thâm vốn đã chẳng trông mong gì Hoắc Tam Nghiêm suy nghĩ cho mình, chỉ cần chị ấy không đến phá hỏng cuộc sống của anh và Hứa Hi Ngôn thì anh đã dập đầu cảm ơn lắm rồi.
“Phụt…” Hứa Hi Ngôn vui vẻ bật cười thành tiếng, giọng thánh thót như tiếng chuông bạc.
Cô rót nước giúp anh, mỉm cười đưa viên thuốc qua: “Anh Hoắc này, tới giờ uống thuốc rồi.”
Hoắc Vân Thâm nuốt viên thuốc rồi ngửa đầu uống một ngụm nước, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Hoắc Vân Thâm cầm tờ giấy lên xem, khá là ngạc nhiên. Cô đặt tên bài hát là “Giang Sơn Thịnh Thế”, nội dung rất hay, rất phù hợp với chủ đề của “Hồng Tụ Khuynh Thiên”, cũng đặc biệt khớp với giai điệu của anh.
Khi đọc lời bài hát, Hoắc Vân Thâm còn không kìm được mà ngâm nga:
“Đám mây lững lờ trôi trên bầu trời xanh
Bao năm trôi qua
Từ xa nhìn non sông vạn dặm
Ngôi sao hôm nay đã khác hôm qua
Gió bụi phong trần
Thổi qua làm hiện ra gương mặt của mĩ nhân…”
Hoắc Vân Thâm ngâm nga được vài câu, cảm thấy vui mừng khôn xiết. Anh vỗ lên tay vịn xe lăn, nói: “Hay, viết hay lắm! Rất đúng với ý tôi.”
Đôi mắt hoa đào của Hoắc Vân Thâm lấp lánh vẻ vui mừng và kinh ngạc, sắc mặt giống như gặp được người bạn tri kỷ khó tìm.
Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Hi Ngôn, khen ngợi: “Cảnh Hi, em đúng là có tài năng về âm nhạc, văn chương cũng không phải dạng thường đâu.”
“Thật sự hay vậy à? Lúc đang nghỉ quay phim, tôi chỉ viết đại thôi.”
Hứa Hi Ngôn được nam thần khen thì có hơi xấu hổ, trong lúc đang chờ quay phim, cô nghĩ linh tinh ra thôi, nào dám múa rìu qua mắt thợ.