Hoắc Tam Nghiên vội vã tắt điện thoại, cất ống nhòm rồi đi đến cửa nhà hàng.
Có cô ở đây, xem còn ai còn dám quấy rầy nam thần của cô chứ?
Lúc này, Tiết Nhã Đình vô cùng phấn khích chạy đến, chặn Diệp Tầm lại: “Anh Diệp!”
Hứa Hi Ngôn bị bóng người đột ngột lao ra dọa cho giật bắn người, phải lùi về phía sau một bước mới thấy rõ người vừa xuất hiện là Tiết Nhã Đình. Cô ta gọi mình là anh Diệp sao?”
À à, nhớ ra rồi. Chẳng phải bây giờ cô đang đóng giả thành Diệp Tầm, cho nên Tiết Nhã Đình mới nhận nhầm cô là Diệp Tầm!”
Nghĩ vậy, Hứa Hi Ngôn cảm thấy không biết phải làm sao.
Tiết Nhã Đình vẫn đắm chìm trong cảm giác sung sướng hân hoan, cô ta thao thao bất tuyệt hỏi: “Anh Diệp, tôi là Tiết Nhã Đình. Anh còn nhớ tôi không? Lần trước ở nhà họ Hoắc, anh đã từng mượn đàn violon của tôi đó.”
Nhắc đến chiếc đàn quý giá của mẹ, thái độ của Hứa Hi Ngôn đối với Tiết Nhã Đình lập tức thay đổi, trở nên nhiệt tình hơn trước rất nhiều: “Nhớ chứ. Tôi còn phải cảm ơn cô Tiết đấy.”
“Không ngờ anh cũng đến đây dùng bữa, thật là trùng hợp nhỉ?”
Đối mặt với người đàn ông mình thầm ngưỡng mộ, Tiết Nhã Đình đã hoàn toàn bỏ đi vẻ kiêu ngạo hống hách. Lúc này, trông cô ta dịu dàng, khép nép như một chú chim nhỏ.
Nhưng cô không thể cho cô ta số điện thoại của mình, sợ rằng cô ta có thể điều tra ra được. Do đó, cô chỉ đành đưa cho cô ta một tài khoản vẫn hay dùng để nói chuyện phiếm trên mạng.
Tài khoản đó có tên là Yim, thông tin trong đó là của nam giới.
“Được chứ được chứ!” Tiết Nhã Đình càng vui vẻ hơn. Anh ấy cho mình tài khoản mạng xã hội, vậy chứng tỏ anh ấy bằng lòng nói chuyện với mình rồi! Rõ ràng mình đang có cơ hội rất lớn.
Sau khi cho Tiết Nhã Đình thông tin liên lạc xong, Hứa Hi Ngôn tạm biệt cô ta rồi cùng đám người Tiêu Vũ Thiên đi vào nhà hàng. Theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ đi vào một phòng ăn riêng.
Hoắc Tam Nghiên lén lén lút lút đi đến cửa nhà hàng thì thấy Tiết Nhã Đình đang nhìn chăm chú lòng bàn tay của mình, trên mặt là nụ cười si mê hạnh phúc.
Không biết lúc nãy Diệp Tầm đã viết gì lên tay của cô ta mà cô ta lại cười vui vẻ như thế?
Đợi Tiết Nhã Đình rời đi, Hoắc Tam Nghiên cũng bước vào nhà hàng. Biết đám người Diệp Tầm vào phòng ăn riêng, cô không thể đi vào trong đó nên đành ngồi ở đại sảnh chờ đợi.
Bên kia, mọi người vào phòng ăn riêng, chọn rồi gọi món.
Xung quanh bàn ăn, không khí giữa bốn người kỳ lạ khó tả, cứ có cảm giác là giữa Tiêu Vũ Thiên và Mã Hạo Đông dường như hoàn toàn không thể hòa hợp, khiến cho Hứa Hi Ngôn và Uyển Đậu cũng không thể nói chuyện thoải mái được.
“Uyển Đậu, đi vệ sinh với chị đi.” Hứa Hi Ngôn đứng dậy, nói với Uyển Đậu.
Uyển Đậu tưởng cô muốn đi vệ sinh thật nên lập tức đứng dậy đi cùng cô.
Sau khi ra khỏi phòng ăn riêng, Uyển Đậu tò mò hỏi: “Theo chị thì hôm nay liệu Tổng Giám đốc Tiêu và anh Mã có thể giảng hòa được không?”