Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng, Hứa Hi Ngôn bèn lên tiếng phá tan sự gượng gạo này: “Chị Thiên Thiên hết giờ làm rồi đúng không? Tối nay chúng ta đi ăn chung đi, gọi cả Uyển Đậu nữa. Em mời mọi người.”
Tiêu Vũ Thiên cố gắng không nhìn vào mắt của Mã Hạo Đông. Khi cô trả lời Hứa Hi Ngôn, giọng nói khá điềm đạm: “Sao lại để em mời được chứ?”
Hứa Hi Ngôn lập tức chớp lấy cơ hội, cắt đường lui của cô ấy: “Hay là chị mời?”
Tiêu Vũ Thiên: “…”
Hứa Hi Ngôn đã nói đến nước này rồi, nếu như Tiêu Vũ Thiên từ chối thì thành ra không nể mặt Hi Ngôn. Cô đành cười khẽ một tiếng: “Được, chị mời.”
Khi bọn họ đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy Mã Hạo Đông cũng hấp tấp chạy theo. Tiêu Vũ Thiên dừng chân lại, vẻ mặt không vui, nói: “Tôi nói này anh Mã, tôi mời hai cô gái này đi ăn, anh đi theo không thích hợp lắm đâu!”
Hứa Hi Ngôn hòa giải: “Chị Thiên Thiên, đằng nào anh Đông cũng đến rồi, nếu được thì cùng ăn một bữa đi! Coi như em đưa người nhà theo, có được không?”
Mã Hạo Đông vừa nghe thấy Hứa Hi Ngôn nói “đưa người nhà theo” thì lập tức kéo lấy cánh tay của cô: “Đúng vậy, tôi với Hứa Hi Ngôn là chị em tốt, à không, là anh em tốt.”
Loại người mặt dày đi ăn ké như Mã Hạo Đông thì thật sự là hiếm có khó tìm.
Anh ta đã mặt dày đến mức này rồi, Tiêu Vũ Thiên cũng khó mà nói được gì nữa. Hứa Hi Ngôn thấy cô không phản đối gì, liền coi như cô đã chấp nhận.
Anh ta đã mặt dày đến mức này rồi, Tiêu Vũ Thiên cũng khó mà nói được gì nữa. Hứa Hi Ngôn thấy cô không phản đối gì, liền coi như cô đã chấp nhận.
Trước khi ra ngoài, Hứa Hi Ngôn đề nghị: “Để tránh xuất hiện scandal, em thấy tốt nhất chúng ta nên hóa trang một chút.”
“Đúng đúng đúng!” Mã Hạo Đông ra sức tán thành, anh ta cũng không muốn có tin đồn, lại càng không muốn có fan đến quấy rầy lúc anh ta đang ăn cơm cùng Tiêu Vũ Thiên.
Vì thế, Hứa Hi Ngôn giúp Mã Hạo Đông thay một bộ đồ khác. Cô đưa cho anh ta một bộ tóc giả rất dài để đội lên, mặt cũng được trang điểm cẩn thận.
Không ngờ, sau khi Mã Hạo Đông trang điểm và mặc bộ váy dài của nữ, lúc anh ta đi ra khỏi phòng thay đồ, suýt thì làm mọi người bị chói đến mù mắt.
Thật sự là quá mức xinh đẹp!
Ngoại trừ dáng người cao lớn không giống một cô gái cho lắm, còn lại những mặt khác thì thật sự không nhìn ra Mã Hạo Đông là đàn ông. Đây rõ ràng là một cô gái xinh đẹp duyên dáng yểu điệu.
Mã Hạo Đông khá vừa lòng với dáng vẻ mới của mình. Anh ta soi gương xong, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Vũ Thiên, xoay một vòng rồi hỏi: “Thiên Thiên, tôi có đẹp không?”
Tiêu Vũ Thiên đen mặt: “Lăn ra chỗ khác đi!”
Có lẽ là Mã Hạo Đông không đủ tinh tế, cũng có lẽ là vì muốn người trong lòng mình vui vẻ, anh ta lăn một vòng trên đất, sau đó đứng lên tiếp tục mặt dày hỏi lần nữa: “Tôi lăn rồi đó, Thiên Thiên, em còn chưa nói là trông tôi có đẹp hay không đâu!”
Tiêu Vũ Thiên: “…”
M* nó chứ, sắp hộc máu rồi.
Hỡi Thượng đế, Thánh A La, Bồ Tát và cả ông trời nữa, mau hốt tên nhóc họ Mã này đi giúp con đi!
Tiêu Vũ Thiên thật sự không muốn thấy mặt của Mã Hạo Đông. Anh ta cho rằng cứ cố gắng lấy lòng, mặt dày mày dạn quấy rầy cô thì cô có thể tha thứ cho những hành động mà anh ta đã làm năm xưa sao?
Không có cửa đâu!
Hứa Hi Ngôn trang điểm cho Mã Hạo Đông xong, lại tự mình múa tay múa chân thêm một lúc, cuối cùng mặc thêm áo khoác của Nhị sư huynh Diệp Tầm.
Mái tóc ngắn màu trắng, áo khoác gắn đinh màu đen gọn gàng, quần dài bó sát, đôi khuyên tai kim cương trên tai tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà lạnh lẽo. Dáng vẻ cô lúc này mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng mà lại đầy ma quái.
Cô đứng trước mặt mọi người, Mã Hạo Đông hất một ít tóc trước ngực ra sau, kinh ngạc kêu lên bằng giọng quái dị: “Holly sh**, đây có phải là Cảnh Hi không vậy?”
Uyển Đậu chắp hai tay trước ngực, ngạc nhiên tới mức mắt sáng ngời: “Wow wow wow! Chị Cảnh Hi, chị giả thành đàn ông trông đẹp trai quá! À, không không, bây giờ em phải gọi chị là anh Hi mới đúng.”
Quả thật là vô cùng đẹp trai, mà vẻ đẹp của cô lại khác hẳn Mã Hạo Đông.