Cho dù Tiêu Vũ Thiên không thèm đoái hoài gì tới Mã Hạo Đông, nhưng da mặt của anh ta cũng không phải dày bình thường, đây là do rèn luyện suốt bao năm tháng mới có được đấy.
Anh ta lượn một vòng trong văn phòng, lại còn nói: “Văn phòng của Tổng Giám đốc Tiêu hoành tráng thật nhỉ!”
Lúc nãy trước khi bước vào, anh ta chỉ một lòng muốn kéo Cảnh Hi thoát khỏi hố lửa. Nhưng khi bước vào nhìn thấy Tiêu Vũ Thiên, anh ta đột nhiên cảm thấy ở trong hố lửa cũng có vẻ không tệ.
Ít nhất mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh người trong lòng, vậy không phải rất tốt đẹp sao?
Anh ta đến trước bàn của Tiêu Vũ Thiên, bàn tay đặt lên trên mặt bàn, nhìn Tiêu Vũ Thiên cười và hỏi:
“Tổng Giám đốc Tiêu, nghe nói bây giờ Công ty Giải trí Cảnh Duyệt đang tuyển người, tôi muốn gia nhập, em thấy thế nào?”
Hứa Hi Ngôn chợt ngẩng đầu nhìn Mã Hạo Đông, lúc nãy người này còn một mực khuyên cô nhảy sang công ty khác, sao bây giờ vừa nhìn thấy Tiêu Vũ Thiên liền quay ngoắt 180 độ vậy?
Tiêu Vũ Thiên ngẩng đầu, vẻ mặt nặng nề, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Mã Hạo Đông đã sớm chết bảy tám lần rồi.
Hứa Hi Ngôn cảm thấy bầu không khí trong văn phòng rất kỳ lạ, có cảm giác căng thẳng như sắp nổ ra một trận chiến. Cô vội vàng hòa giải:
“Anh Đông, anh thật biết đùa quá. Anh là nam diễn viên hạng nhất của Giải trí Hoa Âm, là trụ cột đó, Hoa Âm chắc chắn không thả cho anh đi đâu.”
“Tôi không nói đùa.” Ánh mắt kiên định của Mã Hạo Đông nhìn lướt qua Hứa Hi Ngôn sau đó lại nói với Tiêu Vũ Thiên: “Tôi nói nghiêm túc đấy!”
Tiêu Vũ Thiên không muốn nhìn thấy Mã Hạo Đông nữa, bèn trả lời với giọng khá bực bội: “Nhưng tôi chê anh lớn.”
Mã Hạo Đông: “…” Chê mình lớn?
Hứa Hi Ngôn: “…” Cái… gì… lớn?
Có phải có ý gì khác không vậy?
Trong lúc kích động, Tiêu Vũ Thiên buột miệng nói ra một câu, vì sao nghe vào lại khiến người khác phải liên tưởng miên man vậy?
Thấy hai người đột nhiên ngây ra, Tiêu Vũ Thiên mới sực hiểu. Hai má cô đột nhiên nóng bừng, đỏ ửng lên vì xấu hổ.
Cô khẽ ho khan một tiếng, giải thích: “Ý tôi là danh tiếng của anh lớn.”
Cô không giải thích còn đỡ, vừa giải thích lại khiến người ta có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Mã Hạo Đông lấy lại tinh thần, bất chợt nhoẻn môi cười một cách xấu xa: “Ồ, rốt cuộc tôi cũng đã hiểu được lí do vì sao em không để ý tới tôi rồi.”
Thì ra là chê anh “lớn”!
Tiêu Vũ Thiên: “…” Tôi thật sự không có ý đó, đừng hiểu lầm!
Hứa Hi Ngôn: “…” Hai người này đang nói gì vậy?
Hứa Hi Ngôn làm một cái bóng đèn đứng giữa hai người, hết nhìn người này rồi đến nhìn người kia, dường như… có lẽ… chắc là đã đoán được bảy tám phần gì đó.
Hứa Hi Ngôn đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng muốn chết này…