“Tôi không thểđi lại, cũng không thể lấy vợ. Mọi người trong gia đình đều trông chờ tôi nối dõi tông đường, thế nhưng tôi chỉ có thể sống côđộc suốt quãng đời còn lại. Tâm trạng này, em có thể hiểu được không?”
Lời nói của Hoắc Vân Thâm vừa chân thành tha thiết vừa buồn bãđau thương, Hứa Hi Ngôn nghe mà trong lòng ngập tràn cảm giác có lỗi. Cô thực sự không cốý, đấy là tình huống đặc biệt mà.
“Thật xin lỗi… Tôi thật sự không biết sẽ có kết quả như vậy. Nhưng chuyện này cũng không thểđổ hết lỗi cho tôi được, ai bảo lúc đấy anh mờ mắt mà mò nhầm vào phòng tôi.”
Tuy trong lòng Hứa Hi Ngôn vô cùng áy náy, nhưng chưa từng hối hận vìđêm đóđãở cùng anh.
Nếu không phải là anh, cô cũng không cóđược Anh Bảo.
Cô phải cảm ơn anh mới đúng.
Khi nãy anh nói, gia đình anh cũng rất mong anh có người nối dõi tông đường. Trong lòng Hứa Hi Ngôn bỗng dâng lên một nỗi lo âu phiền muộn.
Cô nhất quyết không thể nói cho anh biết, Anh Bảo chính là con gái anh. Nếu không, nhà họ Hoắc nhất định sẽ muốn giữ cô bé lại, lúc đấy chẳng phải cô xong đời rồi sao!?
Hoắc Vân Thâm cau mày lại: “Ý em là mắt tôi mù mới vào nhầm phòng, đáng đời tôi phải ngủ cùng em, cả người tôi tàn phế như này cũng là do tôi tự chuốc lấy xui xẻo phải không?”
“Không phải không phải… Ý tôi không phải thế. Ý tôi là…”
Hứa Hi Ngôn vội vàng xua tay, cảm thấy mình có giải thích thế nào cũng không thể làm rõ. Cuối cùng, côđành mặc kệ: “Phải phải phải, là tôi sai. Vậy anh nói xem anh muốn thế nào bây giờ?”
“Tôi cần mạng em làm gì chứ?”
Khóe môi Hoắc Vân Thâm bỗng cong lên, tạo thành một đường hết sức đẹp mắt. Anh bày mưu tính kế cho cô: “Nếu như em không thể bồi thường nổi, tôi còn có một cách giải quyết khác.”
“Cách gì vậy?”
Hoắc Vân Thâm giơ tay lên gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, khuôn miệng khẽ cười: “Làm người giúp việc cho tôi. Đến chỗ tôi, chăm sóc tôi.”
Nếu chỉ cần chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của anh là trảđược nợ, phương pháp này cũng có thể xem như một cách giải quyết không tệ, có thể thử một lần.
Chỉ cóđiều…
“Chăm sóc cho anh thì cũng không phải là không thể, nhưng mà tôi là phụ nữđộc thân lại ở chung với anh thì không tiện cho lắm. Tôi không muốn bị người ta lời ra tiếng vào, lại càng không muốn bị người ta chỉ trích là mượn anh để tiến thân.”
Hứa Hi Ngôn nói vậy là vì nghĩđến chuyện sau này. Cô muốn phát triển trong giới giải trí thì sao có thể có quan hệ không rõ ràng với Hoắc Vân Thâm đây?
“Điều này đơn giản mà. Em có thể dọn đến ở căn bên cạnh tôi.”
Ban đầu khi Hoắc Vân Thâm mua căn hộ này, vì muốn có không gian yên tĩnh nên đã mua thêm cả căn sát vách vàđối diện.
Anh đưa ra giải pháp hợp tình hợp lý, hơn nữa lại từng bước áp sát cô, buộc cô phải lập tức ra quyết định: “Hoặc là bồi thường một tỷ cho tôi, hoặc là căn hộ bên cạnh tôi. Hai cách đấy, em chọn một đi.”
“Ở cạnh! Ở cạnh!!”
Đương nhiên Hứa Hi Ngôn sẽ không dại dột lựa chọn bồi thường một tỷ rồi.
…