“Đúng vậy, mới thành lập.”
Mã Hạo Đông không thấy mọi người bận rộn đi tới đi lui, lại hỏi: “Công ty của các cô có bao nhiêu người?”
“Lúc đầu có ông chủ, lễ tân, thêm tôi nữa là ba người. Bây giờ chúng tôi lập thêm nhóm PR thì gần được mười người.”
Mã Hạo Đông:”…”
Thật đúng là kinh ngạc đến nỗi muốn rơi cằm mà, Cảnh Hi lại đi ký hợp đồng với một công ty còn chưa tới mười người?
Chỗ này đâu thể xem là công ty chứ? Rõ ràng là công ty ma thì có!
“Tôi nói này Cảnh Hi, có phải cô và Tiêu Vũ Thiên đã bị lừa rồi không?”
Mã Hạo Đông vội kéo tay Cảnh Hi, lo lắng hỏi.
“Làm gì có! Không ai lừa chúng tôi hết, ông chủ của chúng tôi rất tốt, phúc lợi cũng tốt luôn. Diễn viên mới vào nghề lần đầu tiên ký hợp đồng như tôi mà có thể tìm được nơi tốt như thế này đã là may mắn lắm rồi.” Hứa Hi Ngôn giải thích.
“Không phải! Tôi bảo này Cảnh Hi, tôi thấy các cô có thể đã bị lừa rồi!”
Vẻ mặt Mã Hạo Đông nghiêm túc nói: “Theo như tôi biết thì thu nhập của công ty giải trí đều dựa vào nghệ sĩ của họ, nhưng bây giờ công ty của các cô nhỏ như vậy, chỉ có một mình cô là người mới còn chưa chính thức debut, anh ta dựa vào cái gì để duy trì công ty đây? Anh ta dựa vào đâu để thực hiện phúc lợi như đã hứa? Thế chẳng phải rõ ràng là đang lừa các cô còn gì.”
“Uyển Đậu, Tổng Giám đốc Tiêu có ở đây không?”
Trước mặt người ngoài, giờ Hứa Hi Ngôn đã quen gọi Tiêu Vũ Thiên là Tổng Giám đốc Tiêu rồi.
“Có ạ, chị ấy đang ở trong văn phòng.”
Uyển Đậu chỉ tay.
“Được rồi, vậy em cứ làm việc tiếp đi, chị đi tìm chị ấy.”
Hứa Hi Ngôn dẫn Mã Hạo Đông đi vào trong Công ty Cảnh Duyệt, đến trước văn phòng của Tổng Giám đốc thì gõ cửa đi vào.
“Chị Thiên Thiên vẫn chưa tan làm à!” Hứa Hi Ngôn bước vào trong liền cười chào hỏi.
“Là Ngôn Ngôn à!”
Tiêu Vũ Thiên ngẩng đầu lên thấy cô liền mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy Mã Hạo Đông xuất hiện ở phía sau cô, sắc mặt liền thay đổi: “Sao anh ta lại đến đây?”
Hứa Hi Ngôn vội vàng giải thích: “Chị Thiên Thiên, là em dẫn anh ấy tới xem công ty mình đấy.”
“Cứ tự nhiên đi!” Tiêu Vũ Thiên lại cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Tầm mắt của Mã Hạo Đông lướt qua bả vai Hứa Hi Ngôn, nhìn Tiêu Vũ Thiên ở phía trước, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cô ấy không muốn gặp mình đến vậy sao?