Tiêu đề của tin tức như sau:
“Người đứng đầu Công ty Giải trí “Vân Hải” đột nhiên tuyên bố rút cổ phần khỏi Công ty Giải trí Tụ Tinh, nghi vấn công ty anh em đã tách ra.”
Tụ Tinh nhảy vọt từ một công ty giải trí loại nhỏ thành một trong top 3 công ty lớn ở Bái Kinh, cả quá trình đều nhờ vào sự dẫn dắt của Công ty Giải trí Vân Hải.
Mọi người đều cho rằng Vân Hải là chỗ dựa vững chắc của Tụ Tinh, nhưng mà lúc này, chỗ dựa ấy đã đổ rồi.
Hứa Tâm Nhu vốn định dùng một scandal khác để che đậy vụ bê bối của Sở Vũ Hách, nhưng vẫn chưa kịp thực hiện kế hoạch thì bản thân cô ta đã bị bôi phân đầy người.
Không những thế, tình hình lúc này còn tồi tệ hơn trước đây.
Sau khi công bố tin tức, nội bộ Công ty Giải trí Vân Hải là những người đầu tiên bùng nổ. Tổng Giám đốc bỗng nhiên ra lệnh, bảo rút cổ phần khỏi Tụ Tinh, chuyện này thật sự quá đột ngột!
Hoắc Tam Nghiên là người đầu tiên vội vã xông vào văn phòng của Tổng Giám đốc, cô ấy trừng mắt hỏi: “Em trai, em trai này, dạo này em bị sao thế? Uống nhầm thuốc rồi hả? Hay là tiền mãn kinh đến sớm rồi? Vì sao đang yên đang lành lại phải rút cổ phần?”
Nếu không phải sáng sớm nay đến công ty, nhìn thấy có không ít phóng viên đang vây quanh trước cửa Công ty Giải trí Vân Hải, họ vừa thấy cô liền vây lên hỏi, thì cô còn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Em thích thế.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu phê duyệt hồ sơ, không buồn ngẩng đầu lên mà đáp lại một câu.
“M* nó! Em trai yêu quí của chị ơi, em không thể tùy tiện như thế được! Chuyện lớn thế này, em đã bàn bạc với anh Cả chưa?”
Không, anh không cần xem mắt, thế là anh từ chối thẳng thừng: “Mọi người đều biết khả năng kia của em có vấn đề, vì sao còn phải ép buộc em đi xem mắt?”
Hoắc Tam Nghiên đã đoán được rằng anh sẽ từ chối, bèn tiếp tục thuyết phục: “Em trai, em đừng có cam chịu như thế chứ.”
“Mặc dù mọi người đều hiểu tình hình thân thể của em, nhưng em là con trai trưởng của nhà họ Hoắc, là người điều hành Công ty Giải trí Vân Hải.”
“Em cần có một người vợ là tiểu thư nhà danh giá, thân phận xứng đôi với em ở bên cạnh.”
“Ông nội nói, cho dù chỉ là một cái bình hoa để trưng bày, em cũng phải ngoan ngoãn cưới vợ.”
“Chuyện này không phải chuyện nhỏ, mà nó liên quan đến danh tiếng và vinh dự của cả nhà họ Hoắc, em phải suy nghĩ cho đại cục!”
“Được rồi! Chị đi đi!”
Hoắc Vân Thâm tức giận quay đầu đi, không muốn nhìn cô thêm một chút nào nữa.
Khi ra khỏi cửa, Hoắc Tam Nghiên còn không quên dặn dò: “Em trai, bảy giờ tối đấy nhé, em nhất định phải đi đấy! Đừng có quên!”
Sau khi Hoắc Tam Nghiên rời đi, không bao lâu sau, Hoắc Cảnh Đường hùng hổ tiến vào. Anh ta đặt tờ báo sáng nay lên bàn anh, chất vấn: “Vân Thâm, vì sao em lại đột nhiên ra lệnh rút cổ phần mà cũng không bàn bạc với anh trước?”
“Chỉ là chút việc nhỏ thôi mà.”
Hoắc Vân Thâm thản nhiên nói.
“Chuyện nhỏ? Chuyện lớn như rút cổ phần mà em coi là việc nhỏ?” Hoắc Cảnh Đường nói liền một hơi: “Em trở nên chuyên quyền độc đoán như vậy từ khi nào thế?”
…