“Được được được, để papi bế.”
Phương Tiểu Tranh thuận thế giao Anh Bảo cho Vương Đại Trí, anh ta đón lấy bé con rồi ôm chắc trong lòng. Anh Bảo liền tựa vào vai anh ta, ngủ ngon lành.
Phù… Trái tim treo lơ lửng của Hứa Hi Ngôn cuối cùng cũng trở về đúng vị trí của nó rồi, thật lòng cô cảm thấy có một cô bạn thân thông minh là điều vô cùng quan trọng!
Hoắc Cảnh Đường nhìn thấy cảnh này thì như trút được tảng đá trong lòng, không nghi ngờ nữa, chỉ cần không phải con của Hoắc Vân Thâm là được: “Được rồi, mấy đứa về trước đi, anh đi gặp bạn bè đây.”
“Dạ.” Hoắc Vân Thâm gật đầu.
Tạm biệt Hoắc Cảnh Đường xong thì đám người rời khỏi KTV.
Phương Tiểu Tranh biết ngày mai Hứa Hi Ngôn phải tham gia họp báo liền nói: “Mình với Đại Trí đưa bé con về nhà, hai người đi đường chú ý an toàn, giữ liên lạc nhé.”
Hứa Hi Ngôn vô cùng yên tâm khi giao con gái cho Phương Tiểu Chanh, cô đưa chìa khóa xe Porsche của mình cho Phương Tiểu Tranh rồi nói: “Vậy được! Lái xe mình đi!”
Sau khi xe Porsche đi thì Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm cùng lên xe RV.
Cuối cùng hai người cũng có cơ hội ở riêng với nhau, Hoắc Vân Thâm quan tâm hỏi: “Chuẩn bị tốt cho cuộc họp báo ngày mai chưa?”
“Không biết chuẩn bị gì nữa, tôi nghĩ quản lí của tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cả!”
“Anh nói đúng, tôi cũng cảm thấy ông chủ thần bí đó của chúng tôi vô cùng có tầm nhìn.” Hứa Hi Ngôn đồng ý với lời anh nói.
Hoắc Vân Thâm được Hứa Hi Ngôn khen nên mát lòng mát dạ lắm. Anh nhớ đến lúc tối cùng hát KTV với cô, lại nói: “Đúng rồi, tôi mới phát hiện được là giọng của em rất hay, rất đặc biệt.”
“Thật sao? Được một ca thần như anh khen, tôi thật sự rất vui.”
Hứa Hi Ngôn vừa bất ngờ vừa vui mừng không thôi, khóe môi cong lên, lộ ra hàm trăng trắng tinh xinh đẹp.
Hoắc Vân Thâm có một suy nghĩ mà nhịn đến bây giờ mới có cơ hội nói với cô: “Nếu sau này tôi có ca khúc mới, cần một giọng nữ hát cùng, tôi mời em đến hát em có đồng ý không?”
Hứa Hi Ngôn nghe được nam thần muốn mời mình hát song ca thì kích động đến sắp khuỵu xuống, cô liên tục gật đầu: “Được chứ được chứ! Cô gái nhỏ vô cùng vinh hạnh!”
“Vậy được, một lời đã định!”
“Ừm.”
Hứa Hi Ngôn nghĩ đến việc đạo diễn của mình nhờ anh viết ca khúc chủ đề phong cách cổ đại cho phim của bọn họ, cô quan tâm hỏi: “À đúng rồi, ca khúc chủ đề mà đạo diễn Hoàng nhờ anh viết giúp, anh viết thế nào rồi?”
“Phần nhạc đã phổ xong rồi nhưng còn phần lời có chút khó khăn. Em biết đó, tôi không am hiểu phong cách cổ đại.”
Hoắc Vân Thâm vuốt tóc rối trước trán, anh cũng có lúc phiền lòng, ví dụ như việc anh có viết thế nào thì cũng không thể viết ra lời ca cổ đại hợp ý mình.
“Có thể cho tôi xem bản phổ của anh được không?” Hứa Hi Ngôn hỏi.
“Được chứ.”
Vừa hay Hoắc Vân Thâm có mang bản phổ theo nên anh lấy ra, mở đưa cho Hứa Hi Ngôn xem.