“Ha ha…”
Hoắc Vân Thâm bị bé con chọc cười rất vui vẻ.
Một đứa nhóc biết cách làm vui lòng người khác như vầy, khiến người ta vui vẻ biết bao!
Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm vào trong phòng, dưới sự giúp đỡ của Vương Đại Trí, cùng đỡ anh ngồi xuống sofa.
Bầu không khí sôi nổi khi có cô nhóc Anh Bảo đáng yêu này, không khí cả căn phòng bây giờ rất hài hòa, có món ăn thì ăn, có bài hát thì hát.
Vương Đại Trí và Phương Tiểu Tranh hát song ca với nhau, Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo chia nhau ngồi ở hai bên của Hoắc Vân Thâm, một người nói chuyện cùng anh, người còn lại đút anh ăn.
Trong lúc Phương Tiểu Tranh đang hát, vô tình ngoảnh đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sao lại có cảm giác như là sự ăn ý của một nhà ba người thế nhỉ?
Thật đấy, càng nhìn càng thấy giống.
Nhìn Anh Bảo và anh Hoắc xem, lúm đồng tiền trên mặt khi hai người cười lên giống y hệt nhau.
Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí hát song ca xong, bước đến mời: “Anh Hoắc, anh cũng hát một bài đi! Chưa ai nghe anh hát bao giờ cả!”
“Thôi, tôi hát không hay, sợ làm ô nhiễm tai của mọi người.”
Hoắc Vân Thâm khéo léo từ chối, chủ yếu là không muốn để lộ ra thân phận Nghịch Vân của mình.
Quả thật là cảm giác thẩm thấu lòng người, tái hiện lại cả nguyên tác!
“Mưa gió có là gì
Khó khăn chẳng sợ chi
Cho dù là chim ưng
Bị gãy mất đôi cánh
Cũng phải dũng cảm lội dòng bay ngược lên trên…”
Giọng hát của Hoắc Vân Thâm trầm thấp nhưng có độ luyến, anh hát ca khúc của chính mình, không cần phải nhìn lời, chỉ cần đi theo tiết tấu của âm nhạc.
Hát đến điệp khúc, anh nhắm mắt lại, những câu từ ấy đã thuộc lòng trong đầu, giống như tiếng gọi của thiên nhiên quấn quít bên tai, róc rách như dòng suối chảy vào tận đáy lòng của mỗi người.
Trong lúc anh đang hát, Hứa Hi Ngôn chống cằm say sưa ngắm nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của anh, trong ánh mắt không cách nào che giấu được sự sùng bái và yêu thích.
Một Hoắc Vân Thâm tài ba hơn người như vậy, sao có thể không động lòng được chứ?
Âm nhạc là thứ có thể làm rung động tâm hồn của con người nhất, chỉ mỗi việc nghe anh hát thôi, bạn cũng sẽ không kìm được mà yêu chủ nhân của tiếng hát ấy.
“Người theo đuổi ước mơ” hát về nội tâm ương ngạnh của một người vì mục tiêu theo đuổi ước mơ mà không chịu thua trước số phận.
Bài hát này mang lại nguồn năng lượng vô hạn cho mọi người, cho dù là chim ưng bị gãy mất đôi cánh, cũng phải dũng cảm lội dòng bay ngược lên trên.
Ngay cả Phương Tiểu Tranh nghe được giọng hát của anh cũng cảm thấy xúc động sâu sắc, có sự thay đổi về cách nhìn đối với Hoắc Vân Thâm. Hứa Hi Ngôn nói cô yêu sự tài ba của anh, bây giờ, Phương Tiểu Tranh cuối cùng cũng hiểu được.
Nói một câu thật lòng, nếu cô không có Vương Đại Trí, chắc chắn cũng sẽ thích nam thần luôn đấy!