“Vâng, thưa đạo diễn Hoàng! Chúng tôi bảo đảm sẽ không để cho Cảnh Hi bị thương đâu.”
“Ừ, vậy hai người đi đi.” Hoàng Quốc Cường phất tay một cái.
“Cảm ơn đạo diễn Hoàng.” Hứa Hi Ngôn không quên cảm ơn ông ta.
“Rất cảm ơn đạo diễn Hoàng đã tạo điều kiện, cảm ơn ông, cảm ơn ông.” Phụ trách Hình liên tục nói cảm ơn.
Ngoại trừ việc xin phép Hoàng Quốc Cường, Hứa Hi Ngôn còn liên lạc với quản lí của mình là Tiêu Vũ Thiên, đồng thời báo cáo cho công ty được biết.
Sau khi tham gia đoàn làm phim “Ngọn Nguồn Tội Lỗi” của Phụ trách Hình, dựa vào những cảnh quay đã được phân, chắc chắn thời gian tới cô sẽ phải quay phim với mật độ dày đặc.
Suốt buổi chiều hôm ấy, Hứa Hi Ngôn thực hiện cả cảnh có thoại và cảnh hành động nhưng thật ra mà nói, nhưng phân cảnh đó chẳng thể làm khó được cô.
Đối với những cảnh có thoại, cô là người có trí nhớ tốt, lại thông minh linh hoạt, chỉ cần đọc qua kịch bản ba lần là có thể nhớ. Lúc cô đối thoại cùng nam chính, mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi.
Những cảnh hành động lại càng không cần bàn đến, thậm chí người hướng dẫn võ thuật trong đoàn cũng phải nể phục khả năng của cô vài phần.
Kết thúc một buổi chiều bận rộn, xe bảo mẫu của công ty tới đón cô. Hứa Hi Ngôn bảo Uyển Đậu cứ trở về trước, còn mình thì lái chiếc Porsche.
Hứa Hi Ngôn không định về Thịnh Thế Ngự Cảnh ngay mà muốn tới nhà họ Cảnh một chuyến.
Lúc cô về đến nhà họ Cảnh, Phương Tiểu Tranh cũng đang ở đó. Phương Tiểu Tranh đang cùng Anh Bảo livestream.
Phương Tiểu Tranh đội một quả cam rất lớn trên đầu, cô ngồi trước ống kính với dáng vẻ ngây thơ. Trong khi đó, nhóc con mặc một bộ quần áo Pikachu màu vàng, đáng yêu không thể tả xiết.
Phương Tiểu Tranh nâng vòng tròn lớn trên đầu, hỏi nhóc con: “Anh Đào nhỏ, con cảm thấy trên đời này, mẹ con có trước hay là con có trước?”
Nhóc con nhìn dì Tranh Tử bằng ánh mắt kiểu “Dì bị ngốc à”, trả lời: “Dĩ nhiên là con có trước rồi.”
Phương Tiểu Tranh khó hiểu hỏi lại: “Sao có thể chứ? Con là do mẹ con sinh ra mà. Nếu không có cô ấy làm sao có thể có con được?”
Nhóc con hất cái cằm nhỏ đáng yêu, chu cái miệng xinh xắn ra, nghiêm túc trả lời: “Dì Tranh Tử nói vậy là không đúng rồi. Con chắc chắn là con có trước mà. Nếu như không có con, mommy vẫn còn là con gái của người khác nha!”
Phương Tiểu Tranh không thể không phục: “Nói như vậy hình như cũng có lí nhỉ?”
Livestream kéo dài trong tám phút. Sau khi tắt máy quay, Phương Tiểu Tranh gỡ quả cam trên đầu xuống, hôn lên má Anh Bảo một cái: “Anh Đào à, cái miệng nhỏ của con sao có thể ăn nói giỏi thế chứ?”
Anh Bảo phùng cái má hồng hào đáng yêu, ngoẹo cổ một cái. Cô bé vui vẻ trả lời: “Bởi vì mommy của Bảo Bảo là siêu nhân, cho nên Bảo Bảo chính là siêu nhân nhỏ đó. Siêu nhân thì cái gì cũng biết, dĩ nhiên là sẽ giỏi ăn nói rồi.”
“Được! Được! Được! Con chính là siêu nhân nhỏ Bảo Bảo.” Phương Tiểu Tranh cười đáp lại.
Chờ livestream kết thúc, Hứa Hi Ngôn mới từ bên ngoài bước vào. Cô vui vẻ gọi: “Anh Bảo! Tranh Tử!”
“Bé Hi!” Anh Bảo nghe thấy giọng của mẹ, cô bé mở to đôi mắt đen láy. Thấy cô bước vào nhà, cô bé lập tức sà vào lòng mẹ rồi ôm lấy chân mẹ: “Bé Hi, Bảo Bảo rất nhớ mẹ!”
Hứa Hi Ngôn khom người ôm lấy con gái, nhìn ngắm từ đầu đến chân rồi hôn cô bé một cái: “Chỗ nào nhớ mẹ nào?”
“Đây, đây nữa, còn đây nữa này… Chỗ nào cũng nhớ!”
Nhóc con lấy ngón tay út chỉ lên đầu, chỉ vào tim, thậm chí chỉ cả vào chân, trả lời mẹ với vẻ mặt thành thật.
“À, bé Hi cảm thấy, chỉ cần Anh Bảo nhớ mẹ, cả người mẹ đều thấy tràn đầy năng lượng.”
Hứa Hi Ngôn ôm Anh Bảo trên vai, đứng tại chỗ xoay mấy vòng.
Anh Bảo ở trên vai mẹ sung sướng cười khúc khích. Phương Tiểu Tranh thấy hình ảnh thân thiết tình cảm của hai mẹ con, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Chờ hai người bọn họ ôm ấp nhau một lúc, Phương Tiểu Tranh mới đi tới đón lấy Anh Bảo: “Anh Đào, con mau xuống đây nào, để cho mommy của con nghỉ ngơi một chút. Hôm nay mẹ con phải quay cả buổi, chắc chắn đã rất mệt rồi.”
“Bé Hi, Bảo Bảo muốn xuống.” Anh Bảo rất hiểu chuyện, cô bé nằng nặc đòi xuống.