Hoàng Quốc Cường đang miên man trong giấc mộng đẹp thì bị đánh thức, cuốn kịch bản trên mặt rơi xuống, suýt chút nữa thì cả người ông ta cũng ngã từ trên ghế xuống. Ông ta xẵng giọng hỏi: “Làm cái gì mà ầm ĩ thế?”
Đang yên đang lành thì phá vỡ giấc mộng đẹp của ông đây, suýt chút nữa thì được hôn người yêu rồi!
Hoàng Quốc Cường nhặt cuốn kịch bản trên đất, ngẩng mặt lên thì phát hiện ra Hứa Hi Ngôn. Lúc này, sắc mặt ông ta đã dịu đi vài phần: “Là Cảnh Hi đấy à? Tìm tôi có chuyện gì không?”
Hứa Hi Ngôn cười ha hả: “Đạo diễn Hoàng, không phải là tôi tìm ông mà là Phụ trách Hình có chuyện muốn trình bày với ông ạ.”
“Phụ trách Hình nào nhỉ?” Hoàng Quốc Cường nhìn xuyên qua Hứa Hi Ngôn, thấy người đàn ông phía sau vô cùng xa lạ.
“Đạo diễn Hoàng, chào ông! Tôi là Tiểu Hình, là phụ trách trường quay của đoàn phim “Ngọn Nguồn Tội Lỗi”. Chuyện là thế này…”
Phụ trách Hình giải thích qua chuyện đạo diễn của bọn họ muốn mời Cảnh Hi tham gia đóng thế một vài cảnh. Nói xong, anh ta len lén nhìn sắc mặt của Hoàng Quốc Cường, chờ câu trả lời của ông ta.
Hoàng Quốc Cường xoa xoa cằm một hồi, suy nghĩ cẩn thận một lượt. Hóa ra cái lão Bành Tư Thành kia đã nhìn ra tiềm năng của Cảnh Hi nên muốn đến chỗ mình khai thác bảo bối đây mà.
Theo lí mà nói, kể cả Cảnh Hi đã ký hợp đồng lao động với đoàn làm phim, chỉ cần cô vẫn hoàn thành đúng hạn các cảnh quay của mình thì không ai có quyền ngăn cản cô ấy tham gia các công việc khác bên ngoài.
Chỉ có điều, ông ta làm sao có thể để cô ấy qua chỗ của Bành Tư Thành chứ?
Lão Bành kia đã từng làm tổn thương Kỳ Lệ Á, vậy cũng coi như là tình địch cũ của mình.
Bây giờ lão ta dám trắng trợn tới đây mượn diễn viên qua bên đó sao?
Hoàng Quốc Cường không muốn hỗ trợ tình địch của mình, ông ta cố tình nói: “À, tôi rất hiểu tâm ý của đạo diễn Bành bên cậu. Nhưng mà gần đây cảnh quay của Cảnh Hi cũng rất nhiều, có lẽ là không thể giúp bên đó được đâu.”
Cảnh Hi nào có nhìn ra suy nghĩ của Hoàng Quốc Cường, càng không biết hai người bọn họ vốn đối đầu với nhau. Lúc này, cô chỉ một lòng muốn giúp đỡ họ nên mới nói: “Gần đây tôi cũng không có nhiều cảnh quay lắm mà, chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lí là được.”
Hoàng Quốc Cường nhìn chằm chằm Hứa Hi Ngôn, nên mắng cô ấy ngốc nghếch hay là trách cô ấy quá thật thà đây?
Đi đóng thế thì có thể kiếm được mấy đồng chứ, hơn nữa đều là những động tác nguy hiểm. Ông ta giúp cô từ chối thật ra là cũng muốn cô hạn chế bị thương mà thôi.
“Đúng vậy, đạo diễn Hoàng, ông có thể xem xét được không, xin kính nhờ ông ạ.”
Phụ trách Hình chắp hai tay khẩn cầu ông ta.
Đã nói đến nước này rồi, Hoàng Quốc Cường đành mở lời hỏi ý kiến của Hứa Hi Ngôn: “Cảnh Hi, cô có thực sự muốn đi đóng thế bên đoàn phim của họ không?”
Hứa Hi Ngôn gãi đầu, cười nói: “Đạo diễn Hoàng, chưa xét đến có muốn hay không.”
“Người ta vẫn bảo, cứu tràng* như cứu hỏa.”
(*) “Tràng” ở đây chỉ các cảnh quay trong phim.
“Nếu Ngọn Nguồn Tội Lỗi gặp khó khăn, cần tôi giúp mấy việc nhỏ nhặt trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ giúp họ.”
“Hơn nữa, đặt mình trong hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, lỡ chẳng may một ngày nào đó đoàn làm phim của chúng ta cũng gặp sự cố, cần mượn người. Đạo diễn Hoàng, lúc đó, ông có sốt ruột không?”
Sau khi Hứa Hi Ngôn nói, Phụ trách Hình vô cùng cảm động. Đợi lát nữa quay về, nhất định anh ta phải kể lại nguyên văn những lời này với Đạo diễn Bành.
Đúng là một người có nghĩa khí, kể cả có trả cho cô ấy thù lao ngang với Hoàng Yên Nhiên cũng rất xứng đáng.
Hoàng Quốc Cường nghe xong thấy rất xấu hổ. Một người phụ nữ có thể hào phóng trượng nghĩa như vậy, ông ta là đàn ông lại đi so đo tính toán. So với cô, ông ta tự thấy lòng dạ mình đã quá nhỏ mọn.
Ở đời, ai dám đảm bảo mọi chuyện sẽ đều thuận buồm xuôi gió chứ?
Nếu chẳng may sau này xảy ra chuyện, chưa biết chừng lại có nhu cầu cần người khác giúp đỡ thật.
“Thôi được rồi! Cô cố gắng căn cứ vào thời gian biểu của đoàn chúng ta mà sắp xếp lịch quay với bên họ. Chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn, cô có thể tự do làm những gì cô muốn.”
Cuối cùng Hoàng Quốc Cường cũng nhượng bộ. Nhưng vì nghĩ đến sự an toàn của Hứa Hi Ngôn, ông ta ra điều kiện: “Tiểu Hình, tôi có thể cho bên cậu mượn diễn viên, nhưng các cậu phải đảm bảo cô ấy không bị thương đấy.”