Trong lòng Đỗ Dương Xuân Hy run lên, không thể nào như vậy… cô và anh ta chưa từng gặp mặt thì làm sao có bốn cục thịt…
Nhưng… người đêm đó cô cũng không nhớ quá rõ khuôn mặt, cô chỉ nhớ cô đã lấy được giống của một tên đàn ông đẹp trai, cao to, vạm vỡ… còn cái khuôn mặt của người cùng cô lăng giường mấy tiếng đó cô lại không hề nhớ đến.
Đỗ Dương Xuân Hy mím mím môi lại, nhìn về bốn cục thịt vẫn còn ngủ kia trong lòng liền lo lắng hơn.
Không lẽ anh ta biết cô có con của anh ta và muốn đem những đứa bé đi? Làm như vậy sao được, cho dù là xảy ra chuyện gì thì việc này cũng không hề nói cô phạm pháp, cô và anh ta cũng chỉ là tình một đêm.
Anh ta còn… còn ăn cô đến no nê… cái cảm giác sung sướng cùng đau đớn và thỏa mãn nó đến cùng một lúc, sau khi cô rời khỏi khách sạn trở về nhà, cô nằm hơn hai ngày vì hai chân đã không đi nổi, trên cơ thể còn vô số dấu vết ân ái kịch liệt gây nên.
Đỗ Dương Xuân Hy ôm lấy bé Đỗ Đức Xuân Nghiêng vào lòng, nghe nhàng vỗ lưng bé.
” Mèo ngoan, không khóc không khóc. “
Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân tuy ba bé đều muốn khóc nhưng ba bé là anh trai, lại là con trai nên ba bé nhịn, môi mím lại, hai mắt cũng đỏ ửng nhưng không hề như Đỗ Đức Xuân Nghiêng thút tha thút thít.
Đỗ Dương Xuân Hy nhìn bốn cục thịt xót không thôi.
Đến khi sắp xuống máy bay, mấy anh chị tiếp viên hàng không giúp cô ôm mỗi người một bé, còn Long Điền Quân thì hai tay đều xách đầy đồ của bốn cục thịt.