#BooMew
Đỗ Dương Xuân Hy hít một hơi sâu, cố kiềm nén giọng nói nghẹn ngào run rẩy của chính mình nói.
” Con biết ba mẹ đang nghĩ gì… nhưng con không hề muốn có người yêu hay có chồng… con sẽ cố gắng học thật giỏi, thi được thành tích cao, đủ trình độ để quản lý Đỗ Thị cùng với nuôi thật tốt con của con. ”
Đỗ Khắc Thanh muốn nói gì đó thì Đỗ Dương Xuân Hy lại nói.
” Ba… cứ kệ con… con sẽ không để bản thân mình chịu thiệt, càng không để cuộc sống sau này của mình gặp khó khăn. Thứ duy nhất con cần chính là ba mẹ ủng hộ, không ép buộc con. Cũng như ba nói, cuộc sống, tương lai sau này là do con quyết định, ba mẹ không có quyền can thiệp… hiện tại con vẫn giữ nguyên quyết định, làm một người mẹ đơn thân, cần con không cần chồng… ”
Đỗ Khắc Thanh nhìn Đỗ Dương Xuân Hy một lúc lâu, đôi tay to lớn của ông khẽ xoa đầu cô nhẹ giọng nói.
” Tùy con… nhưng nếu như thật sự chịu nhiều khó khăn áp lực thì phải nói… tuy con lớn nhưng trong mắt ba mẹ con vẫn còn là con nít thôi, có hiểu không? ”
Đỗ Dương Xuân Hy gật đầu, hai mắt đỏ ửng ngập nước… cuối cùng cũng có người chịu chấp nhận cô…
” Lớn… lớn rồi mà suy nghĩ như vậy sao? Anh nói đi… huhu… ” Dương Quỳnh Như nhìn chằm chằm Đỗ Khắc Thanh hỏi.
Đỗ Khắc Thanh nhìn vợ như vậy, đau lòng không thôi, nhưng muốn kéo con gái về… là không thể vì ông biết, khi nào con gái té đau mới hiểu… hiện tại chỉ còn cách mặc kệ.
Nhìn Đỗ Khắc Thanh im lặng, Dương Quỳnh Như hiểu… chồng bà thật sự để Đỗ Dương Xuân Hy làm bậy bà khóc rống quát.
” Ông biết… huhu… biết rõ làm mẹ đơn thân là khổ như thế nào mà tại sao… tại sao còn để con gái chịu cảnh khổ này huhu… ”
Đỗ Khắc Thanh đau lòng, không nói một lời, chỉ ôm bà vào lòng trấn an.
Dương Quỳnh Như khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi.
Căn nhà vốn có tiếng cãi vã thì giờ phút này mọi thứ đã bắt đầu im ắng, Đỗ Dương Xuân Hy hai mắt mở to chuẩn bị mọi thứ để có thể trốn nhà đi…
– —————————–
Từ giờ trở về sau, đủ 20like, 10cmt ( không spam) và 20vote sẽ viết ngay chương mới.