#BooMew
Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân và Đỗ Đức Xuân Nghiêng ăn xong, bốn bé ợ một cái nhìn chằm chằm Khổng Bắc Trình.
Khổng Bắc Trình cười cười nhìn bốn cục thịt.
Đến tận bây giờ chính anh còn không dám tin vào mắt mình cơ mà.
Cứ như đây chỉ là một giấc mơ vậy… chớp mắt một cái anh có ngay bốn cục thịt cùng mẹ bọn nhỏ, tiểu bảo bối của anh.
Mặc dù gương mặt của cô gái hôm đấy cùng anh… anh không hề nhớ nhưng nhìn gương mặt đáng yêu xinh đẹp của bốn cục thịt thì chính anh cũng biết chắc chắn tiểu bảo bối cũng rất xinh đẹp, cho dù hiện tại có xấu thật đi chăng nữa thì cũng không sao.
Khổng Bắc Trình lấy từ tay nhân viên bốn bình sữa âm ấm vừa uống cho bốn cục thịt.
Cũng không biết là do ăn xong nên thuận theo thói quen mà uống sữa hay sao, bốn cục thịt đưa tay ra cầm bình sữa bú mút không kiêng dè gì.
Nhìn trái nhìn phải một lúc lâu thì bốn bình sữa cũng cạn đáy.
Khổng Bắc Trình cẩn thận lấy giấy lau mặt cho từng cục thịt một mới hỏi.
Khổng Bắc Trình cẩn thận lấy giấy lau mặt cho từng cục thịt một mới hỏi.
” Vì sao các con lại lên được đây? À không… phải nói là vì sao lại ở Khổng Thị? ”
Bốn cục thịt nhướng nhướng mày nhìn Khổng Bắc Trình, vốn định làm ngơ thì Đỗ Đức Xuân Nghiêng liền nói.
” Mami đang ở đây! ”
Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Nghĩa và Đỗ Đức Nhân nhíu chặt mày be bé của ba bé khẽ gọi.
” Mèo… ”
Tại sao phải nói cho một người xa lạ biết chuyện bản thân các bé đang ở với ai cơ chứ? Cho dù có biết thì sao? Một người xa lạ tự nhiên cho các bé ăn, cho các bé uống.
Xem như chú ấy là người tốt đi thì cũng không thể biết quá nhiều về mami của các bé.
Đỗ Đức Xuân Nghiêng nói xong hai mắt trừng to ra hoảng hồn, hai cánh tay be bé khẽ đưa lên bịt miệng của mình.
Bé quên mất… mami là người tốt, nên giấu, không thôi sẽ bị mất.
Bé nhìn Khổng Bắc Trình, mày xinh đẹp nhíu chặt hung hăng nói.
” Chú hỏi lắm thế? Bây giờ chú để chúng con xuống, chúng con còn muốn trở về. ”
Khổng Bắc Trình bất ngờ, theo như quan sát của anh thì bé con này khá nhát gan hơn so với các anh, cái gì cũng nói sau các anh, nhưng mà lại có thể quát anh như vậy cơ.
Khổng Bắc Trình xoa nhẹ đầu Đỗ Đức Xuân Nghiêng dịu dàng nói.
” Đợi mami của các con đến có được không? ” anh phát hiện, các cục thịt của anh và tiểu bảo bối đều gọi tiểu bảo bối là mami thì phải a.
Bốn cục thịt nhíu mày nhìn Khổng Bắc Trình, đang định nhảy xuống thì từ xa vang lên giọng nói đầy lo lắng quen thuộc.
” Bon ơi, Ban ơi, Ben ơi, Mèo ơi… ”
– —————
Bão 7/7 chương.
***Off dài hạn:3 truyện bị chê quá híc:v nên khi nào ổn, Boo sẽ viết lại bye bye…:3