#BooMew
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, Đỗ Dương Xuân Hy dở khóc dở cười nhìn bốn cái vali nho nhỏ của bốn tình yêu của cô.
Dương Quỳnh Như vừa đi chợ về, nghe tin Đỗ Dương Xuân Hy đưa bốn cháu ngoại bảo bối của bà đi không khỏi tức giận nói.
” Hy Hy, con đi công việc, chứ có phải đi chơi đâu! Sao lại đem cháu ngoại của mẹ đi? ” bà còn muốn đưa bốn nhóc con ra ngoài, để mấy bà hàng xóm ghen tị chơi, bà có tận bốn cháu ngoại thông minh lanh lợi a.
Đỗ Dương Xuân Hy nuốt một ngụm nước bọt nhìn Dương Quỳnh Như một cái nói.
” Mẹ nghĩ con muốn đưa tụi nhỏ theo sao? ” dừng một chút, cô mới nói.
” Mẹ thấy bốn cái vali nhỏ đó chứ? Lúc thấy con xếp đồ ấy, bốn bảo bối thân yêu của mẹ khóc nháo, à không phải nói là dùng bộ mặt đáng thương nhất của bọn nhóc năn nỉ đòi đi theo cho bằng được. Vali cũng tự mình xếp luôn. ”
Dương Quỳnh Như buồn bã không thôi, thật lòng bà không nỡ xa bốn bé con.
Nhưng từ khi có bốn cục thịt tròn tròn xuất hiện, mặc dù bốn cục thịt hơi bị phiền khi chiếm diện tích phòng cô, khi thích làm rối tung giấy tờ báo cáo của cô, thẩm chí còn có nửa đêm đang ngủ ngon lành cô phải thức canh bốn nhóc con chơi đùa.
Làm mẹ rất cực… thật sự cực nhưng may mắn cô lại thấy rất ấm, rất vui vẻ.
Đỗ Dương Xuân Hy từ cửa sổ nhìn về hướng bốn tình yêu to bự của cô đang hái hoa cùng ông ngoại bọn nhỏ không khỏi nhếch mép.
Gia đình cô… như vậy là đủ.
– —-
Khổng Thị.
Khổng Bắc Trình tìm kiếm Đỗ Dương Xuân Hy bốn năm qua vẫn không hề có tin tức gì, thẩm chí tận bây giờ, ngoài đêm đó anh cùng cô… ra thì anh hoàn toàn không hề chạm đến người phụ nữ nào.
Lúc này, bộ dáng nghiêm túc làm việc của anh cũng đủ khiến bao nhiêu trái tim yếu ớt của những cô gái phải gào thét, nhưng tiếc thay không một ai có thể nhìn thấy.
Lâm Hà Quân mở cửa bước vào…