” Thế giờ em có muốn đi ăn với anh không? “
” Không đi. “
Khổng Bắc Trình nhìn nhìn Đỗ Dương Xuân Hy một lúc, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy cả người cứ khô nóng khó chịu.
Không lẽ cấm dục quá lâu gây ra? Nhưng mấy năm qua có như vậy đâu chứ!
Bị ánh mắt nóng rực của Khổng Bắc Trình nhìn mãi, Đỗ Dương Xuân Hy ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.
” Rốt cuộc chủ tịch Khổng còn muốn nhìn tôi bao lâu? “
Đỗ Dương Xuân Hy vừa hỏi xong liền nghĩ đến bốn cục thịt ở nhà, không biết các con đã ăn trưa hay chưa nữa. Cũng chẳng biết dì ấy có pha sữa cho các con uống chưa…
Khổng Bắc Trình như nhìn ra Đỗ Dương Xuân Hy lo chuyện gì khẽ nói.
” Bọn nhỏ ăn no và đã ngủ. “
” Làm sao anh biết? ” Đỗ Dương Xuân Hy ngẩng đầu nhìn Khổng Bắc Trình hỏi.
Khổng Bắc Trình lấy điện thoại ra đưa cho cô.
Đỗ Dương Xuân Hy nhận điện thoại.
” Mật khẩu. “
” Anh là đang nói em! Em rất đáng yêu. “
Đỗ Dương Xuân Hy vừa nghe hơi bất ngờ nhưng rất nhanh khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Khổng Bắc Trình nâng cằm cô lên, hai mắt anh ôn nhu nhìn cô hỏi.
” Anh hôn em nhé? “
Đỗ Dương Xuân Hy mím mím môi.
Khổng Bắc Trình nhìn cô khẽ từ từ lại từ từ cúi xuống.
” Umoazz. ” một nụ hôn nhẹ chạm môi.
Đỗ Dương Xuân Hy bất ngờ, cô khẽ run lên.
Khổng Bắc Trình buông môi cô ra, xoa nhẹ đầu cô ôn nhu nói.
” Ngốc! Sau lại sợ như vậy chứ! “
” Anh… anh… “
Khổng Bắc Trình kéo Đỗ Dương Xuân Hy đứng dậy, kéo cô ôm chặt vào lòng.
” Anh… anh làm sao vậy? “
” Để anh ôm em một chút đi có được không? “
” Anh… “
” Hy Hy… anh chỉ ước được ôm em như vậy suốt mấy năm qua… “