Đỗ Dương Xuân Hy nhíu chặt mày suy nghĩ, ở đâu cũng thuộc Khổng Thị chỉ trừ những phòng trọ… nhưng Khổng Bắc Trình nói đúng.
Mấy cái phòng trọ an ninh rất kém, nhằm chỗ còn không có hàng rào chắn nữa… nhưng mà… nếu như ở các nhà thuê hay khách sạn thì…
Đỗ Dương Xuân Hy rối rắm suy nghĩ một lúc lâu thì Khổng Bắc Trình lại nói.
” Anh là ba của bốn nhóc con lại là chồng tương lai của em… vào nhà cũng sẽ không gây một nguy hiểm nào còn người lạ… không thể nói trước chuyện gì nha. “
Đỗ Dương Xuân Hy nhếch mép nhìn Khổng Bắc Trình nói.
” An toàn hơn đối với bốn đứa nhỏ nhưng nguy hiểm hơn đối với tôi mà chủ tịch Khổng. “
Lâm Hà Quân không muốn cắt đứt cuộc nói chuyện dang dở của Khổng Bắc Trình và Đỗ Dương Xuân Hy nhưng chuyện gì cũng vậy… cần nói cho rõ ràng a.
” Boss… giám đốc Đỗ… bây giờ chúng ta nên đi đâu? Cứ dừng xe trước Khổng Thị như vậy sẽ dọa các nhân viên. “
Vừa nhìn vào Khổng Thị, liền có thể thấy rất nhiều và rất nhiều nhân viên đã đứng thành hàng dọc chờ đợi Khổng Bắc Trình bước vào.
Đỗ Dương Xuân Hy nhìn nhìn vào, mày cô nhíu lại.
Khổng Bắc Trình im lặng nhìn chằm chằm Đỗ Dương Xuân Hy.
Đỗ Dương Xuân Hy nhíu nhíu mày nhìn Khổng Bắc Trình, cô hít một hơi sâu khẽ nói.
” Sao anh nhìn tôi? “
” Em muốn ở đâu? ” Khổng Bắc Trình đáng thương hề hề hỏi.
Đỗ Dương Xuân Hy nhíu mày một cái, nhìn bốn cục thịt đang ngủ say khẽ nói.
” Thế đi biệt thự của chủ tịch Khổng đi. “
Đỗ Dương Xuân Hy mím mím môi một cái không hề vui vẻ, nếu không phải nghĩ cho bốn đứa nhỏ thì cô tuyệt đối không ở biệt thự của Khổng Bắc Trình.
Khổng Bắc Trình hai mắt trừng to ra vui vẻ hỏi.
” Thật sao Hy Hy? “
Đỗ Dương Xuân Hy gật đầu nói.
” Thật. Còn nếu không thì thôi tôi đổi ý… “
” Thôi… đã nói rồi không được đổi ý. ” Khổng Bắc Trình nói xong liền nhìn Lâm Hà Quân.
” Đến ngay biệt thự Bimi đi. “
” Vâng. ” Lâm Hà Quân im lặng mà lái xe.
Nhưng trong lòng không khỏi lắc đầu khinh bỉ chủ tịch của anh.
” Boss ơi là Boss… anh thật biết gạt người… nếu như anh đã nói một câu thì làm gì có tên nào dám làm gì bậy bạ với nam mẹ con của giám đốc Đỗ chứ… “
Khổng Bắc Trình trong lòng vui vẻ đến muốn nhảy tưng tửng cả lên nhưng anh phải thật thật bình tĩnh nhà.
Dù sao cô đã đến tay anh rồi còn đâu a.