#BooMew
Nhưng bốn bé nhà cô rất hiểu chuyện, nhìn sự trưởng thành của các con, lòng cô cứ đau thắt lại không thôi.
Đỗ Dương Xuân Hy nhìn bốn cục thịt một lúc mới đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Vừa mở máy tính lên, điện thoại cô vang lên.
Ting.
Đỗ Dương Xuân Hy cầm điện thoại lên nhíu nhíu mày.
” Ngủ chưa? ” tin nhắn từ số máy vài ngày trước có nhắn tin với cô!
Đỗ Dương Xuân Hy cũng không chần chừ đáp.
” Chưa. ”
Người lạ: ” Thế giờ em làm gì? ”
Xuân Hy: ” Cũng chẳng liên quan gì với người lạ. ”
Người lạ: ” Em không tò mò tôi là ai sao? ”
Xuân Hy: ” Không! Người lạ vĩnh viễn cũng là người lạ. ” chẳng hiểu sao… nhắn tin với người này cô lại có cảm giác như nhắn tin với tên đàn ông thối tha kia!
Nhưng suy đi nghĩ lại, cô vẫn lắc đầu.
Thứ nhất: Đây không phải số của Chủ Tịch Khổng.
Thứ hai: Anh ta có thể bỏ thời gian đến Đỗ Thị nhưng tuyệt đối không rảnh rang đến nổi nhắn tin cho cô.
Người lạ: ” Dường như em rất chán ghét tôi? ”
Xuân Hy: ” Chắc do lúc sáng gặp chó cắn bậy nên lầm tưởng anh là chó đấy thôi. ”
Người lạ: ” Em bị chó cắn??? ”
Khổng Bắc Trình nhíu mày, chó anh nhớ rõ ràng cô và anh cùng đi ăn chung các thứ không hề gặp chó mà… như nghĩ ra chuyện gì đó, môi Khổng Bắc Trình nhếch lên.
Đỗ Dương Xuân Hy ơi là Đỗ Dương Xuân Hy, em đang nói tôi là chó sao?
Xuân Hy: ” Ừ! Một con chó không có tiết tháo! Vô liêm sỉ, mặt nó lại rất dày! Bám dai như đĩa. ”
Người lạ: ” Em đang nói về người đàn ông trong lòng em sao? ”
Người đàn ông trong lòng… câu nói của người lạ khiến Đỗ Dương Xuân Hy hơi ngỡ ngàng, cô còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã nhắn đến tiếp.
Người lạ: ” Chỉ có nhớ thương và để ý đến người đó! Thì chúng ta mới khó chịu, bực tức và chửi. ”
Người lạ: ” Em có tình cảm với anh ta? ”
Khổng Bắc Trình tay chạm màn hình liên tục, môi anh nhếch mãi không thôi.
Đỗ Dương Xuân Hy đọc tin nhắn của người lạ, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy bản thân như bị gõ tỉnh.
Đây là xảy ra chuyện gì… cô… cô để ý anh ta?
Không… không thể nào, cô chỉ để ý đến anh ta ở trách nhiệm của một người ba… ngoài ra thì không có ý nghĩ…
Đỗ Dương Xuân Hy bùm một cái đỏ mặt… trong đầu cô lại một lần nữa nhớ về nụ hôn lúc đó.