– Đang qua nhé
Tôi gọi báo một tiếng để nó chuẩn bị, cũng không xa lắm từ chỗ tôi bắt đầu đi. Đi 800 mét rẻ phải đi 200 mét rẻ trái đi thên 400 mét rẻ trái rồi đi thêm một tí 1000 mét nữa là rẻ phải rồi đi một tẹo 10m mét nữa tới chỗ nó ở.
Đúng địa chỉ này không nhỉ!?
Tôi tự nhủ khi đứng trước nhà nó, nhà khá củ kỉ và bẩn bị nhét vào cuối con hem mà oto không vào được.
Vy của Duyy đây sao !
Trời tối lại thiếu ánh đèn trong con hẻm khá nhỏ làm ngôi nhà nó ở trở nên ảm đạm hơn nữa, nhà có cái sân nhỏ cổng màu xanh, cửa bằng gỗ. Nhà cũ lắm rồi..như những năm chín mươi.
Hai ô cửa sổ cách cửa chính màu đen tuyền thật chẳng ăn nhập với cái màu xanh cửa chính tí nào.
Cửa sổ mở ra
– Đợi tí
Nó lật đật chạy ra mở cổng cho tôi, cái áo màu tím hai dây bóng loáng kèm cái quần cùng màu ngắn cũn để lộ hết cả đôi chân thon dài trắng nõn của nó khiến tôi quan ngại sâu sắc..
À đồ ngủ, đồ ngủ bọn con gái hay mặc khi ở nhà.
– Thay đồ đi
– Vô đi, chê nhà xấu à.
– Mày xấu, không phải nhà.
– ɭ*и, bao nhiu năm mắt mày vẫn cận nặng như thế hả
– Tâm trí tao bị cận, không phải mắt..
– Thôi mày đừng văn với tao
– Một là tao văng tục, hai là tao văn vẻ
– Tục đi đừng vẻ, tao không còn là Vy của Duy ngày xưa đâu
– Vy chưa bao giờ là của Duy cả
Nó ngước mắt lên lườm khi tay còn đang tra chìa vào ổ khóa, nó ngập ngừng như không muốn mở cánh cửa đó và cặp mắt đó như muốn nói ” Thôi mày về đi ” vậy..
Sự ngập ngừng của nó làm tôi thấy khó xử, tôi thẳng tính, chỉ thích nói sự thật. Nó không mở tôi leo cửa vào..xe ghẻ mà, không ngại mất đâu..
– Còn chưa mở cửa, nhìn tao làm gì
– Tự mở đi..
Nó ném chùm chìa khóa vào người tôi..
Sao cái khoảng khắc này làm tôi nhớ đến một đoạn nhạc tôi từng mê mệt đến độ đeo phone thúi cả tai một thời…
” Nobody save me like u…nobody crazy me like u…no…nobody ”
~~
Vật vả mở ổ khóa trong với cái chìa rỉ sét muốn gãy làm đôi mới mở được..đẩy cánh cổng qua một bên tôi gượm lại..
Nhìn lại cái xe, nhìn lại mình, nhìn lại ngôi nhà này.
Tôi buồn, buồn cho cảnh ngộ này. Chúng ta đáng lẻ không phải như thế, đã một thời chúng ta không phải thế này, ngày chúng ta còn trẻ..chúng ta đã từng mơ mộng rất nhiều..
Bốn đứa đều có một mục tiêu là phải thật thành đạt..một ngày ngồi lại cùng nhau, kể về một thời trẻ dại..
Nhưng bây giờ ?
Tôi ở đây, nó ở đó. Trong căn nhà cả đời cũng chẳng bao giờ nghĩ tới..
Dắt xe vào vì dù sao hiện tại nó cũng là tài sản đáng giá nhất..giá trị kinh tế không cao nhưng giá trị lợi dụng vẫn tuyệt đối hơn là đi bộ..
– Ở đây lâu chưa
– Lâu hơn mày nghĩ
– Tao chưa nghĩ gì
– Cứ văn vẻ như thế mà vẫn cứ ế mốc ƈôи ȶɦịt ra
– Văn là bản chất tâm hồn tao rồi. Gái quan trọng gì..
– Gái không quan trọng, tao quan trọng không
Nó nhìn tôi một cách nghiêm túc
– Ngoài Thư ra mày chưa bao giờ là thôi quan trọng
– Thư à , haha.
Giọng cười khinh khỉnh làm tôi khó chịu nên tôi gắt lại
– Im đi, vì dù sao cũng là tình yêu tuyệt nhất của tao thời trẻ.
– Bọn mình giờ già rồi Duy ạ. Đừng cứ mãi như thế nữa. Ngày hôm qua đã qua rồi..
– Tao không tiếc về ngày hôm qua, tao chỉ tiếc hiện tại thôi. Cố gắng bao nhiêu cuối cùng cũng vậy.
– Sao lại làm ở đó, tao tưởng ở Hà Nội mà, quán cf đâu.
– Go somewhere ?
Nó gập người nhẹ nhàng thả nữa điếu Esse xuống gạt tàn rồi đứng lên đi một mạch vào thay đồ.
Nhìn nó tôi biết, nó vẫn vậy. Chỉ là cố tỏ ra như thế thôi, từng ngón tay, từng cử chỉ, từng bước đi nó vẫn như thế, vẫn nhẹ nhàng, vẫn uyển chuyển. Vẫn đẹp như Vy năm nào thôi.
Chỉ là…gượng ép bản thân thành một thứ gì đó..giả tạo mà thôi
Ngồi nhìn điếu thuốc có dính chút son môi đỏ trêи đầu lọc tôi lắc đầu..sexy nhưng không phải là nó..nó không nên thế.
– Đẹp đó
Tôi khen khi nó trở ra với cái quần bò ôm sát kèm áo thun có hình cô gái đang hút thuốc màu trắng ôm gọn vòng ngực nó..
Vẫn vậy, vẫn muốn khen nó lắm. Vì thật sự nó có thể đổi ngược câu ” người đẹp vì lụa thành lụa đẹp vì người ” được.
Nó đi ngang tôi khi tôi đang thẩn thờ trước những đường gợi cảm của nó…mùi thơm từ tóc nó phảng phất trong làn gió nhẹ khi nó di chuyển làm tim tôi lại lạc nhịp nữa rồi..
Nó ngồi một chân trụ một chân quỳ xuống xỏ đôi giày Nike màu trắng khiến vòng ngực nó đè lên hai đầu gối làm lộ một phần tư ra trêи mép cổ áo lại nữa khiến tôi sắp điên lên mất…
– Thẩn thờ gì đấy
Nó ngoắc đầu làm mái tóc dài đen bóng hất qua một bên, mùi thơm cứ thế lại dồn dập đến thính giác cực nhạy của tôi…
Hoàn hảo !
7 tịu một shot tôi sẳn sàng nếu người ngồi đó không phải là nó.
– Điiii, hâm à, đực mặt ra đó
– Oh, lâu rồi không gặp, mày vẫn đẹp.
Nó cột đuôi tóc theo kiểu tôi thích, tóc đuôi ngựa buộc thấp thả hai lọn tóc hai bên mái tạo thành kiểu mà tôi thích nhất…
– Này, ai cho mày cột kiểu đó
– Cấm hả
– Không cấm được nhưng đừng cột kiểu đó..
Nó kéo cột tóc ra làm nguyên mái tóc nó xõa hết qua một bên vai..khiến nó càng trở nên quyến rũ hơn nữa..
– Đi thôi..
– Ê, đi biển không tao muốn đi dạo biển
– Đi biển Bạch Đằng à 1h sáng rồi??
– Đii vũng tàu đi
– Not today
– Hay thôi ở nhà đi, lười đi quá.
– Đi Biển nhé
– Điiii
Hai mắt nó sáng rực lên
– Ồ, lười nhỉ, có cái ɭ*и. Đi
Tôi hếch mắt lên chọc quê nó.
Mà khoan đã, nó rủ tôi đi Vũng Tàu làm gì? 1 nam 1 nữ thế này sao?
– Hay để tao thuê xe đi Vũng Tàu mai về
Mắt nó lại sáng rực lên
– Duyệt
– Sợ chạy xe mệt quá mai lại không đi làm được
– Tao chạy
Tôi trợn ngược mắt nhìn nó hơi bất ngờ, nó cũng biết chạy oto rồi, mà cũng không có gì lạ..
Chậc ! Già hết rồi
– Có điều kiện
– Nói
– Phải kể tao nghe hết những gì xảy ra thời gian qua
– Mày kể trước
– Được, để thuê xe.
….
Tới lúc phải biết những gì cần phải được biết rồi.. —