Bạn Thân Tôi Là Gái Gọi – Chương 14: Can”t tell u nothin (kí ức ) – Botruyen

Bạn Thân Tôi Là Gái Gọi - Chương 14: Can"t tell u nothin (kí ức )

Ngày hôm đó tôi ngồi cf với Thư ở cái quán quen thuộc, bọn tôi ngồi tán dóc cái sự việc ngày hôm qua, nhìn lại thấy mình vẫn bản lỉnh và bảnh nên tôi rất thích, tôi cứ ngồi kể tới cái lui từng cái khoảng khắc mà tôi tưởng tượng lại trong đầu.

Thư vẫn cứ ngồi lắng nghe, đôi khi cười một chút. Cái sự gượng gạo đó của nó tôi nhận ra..nhưng vờ như không thấy..

Chắc nó cảm thấy nhàm chán khi tôi cứ nói mãi việc của mình, còn nó..cảm xúc của nó thì cứ bị cái gì đó nó chặn lại khiến nó không nói được..hay là không dám nói gì đó tôi không rõ nữa…nó về trước..tôi lại ngồi một mình, lâu lâu nghỉ lại cứ ngồi cười tủm tỉm một mình..

Sáng hôm sau tôi đi học với tâm trạng ngóng chờ một cái gì đó, chờ một câu trả lời chẳng hạn hoặc chờ một lá thư hồi âm đại loại…

Tới trường cảm giác tôi vui vẻ và hung phấn lắm, cứ thấy vui trong long, thấy cái gì cũng đẹp, cái gì cũng tươi xanh..

Thậm chí thấy con mình từng chê xấu hôm nay cũng thấy nó đẹp gái nữa..

Ở đoạn tôi đi vào Khu lớp mình, tôi có nhìn lên Khu lớp của Vy..

Tôi thấy Vy và Thư đang đứng ở lan can trước lớp Vy nhìn tôi..

Tự nhiên tôi thấy bất an một cách kì lạ..

Thư nó về lớp và kèm trêи tay một lá thư..nhưng nó đi rất chậm rãi, không có một tí nào cảm xúc là vui vẻ hay mừng cho tôi..

Tôi bất an thật sự..

Cầm lá thư trêи tay với ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn vào…tôi thực sự không dám mở ra đọc.

Tôi cầm lá thư ra một góc ghế đá của sân trường ngồi và bắt đầu đọc nó một mình..

“ Gởi Duy

Điều đâu tiên Vy muốn xin lỗi Duy nhé. Xin lỗi vì đã làm Duy hiểu lầm, xin lỗi vì đã không nghe Duy nói từ đầu và xin lỗi đã để Duy tốn công sức làm những con hạc giấy này..

Duy ơi đến bây giờ Vy mới biết là Duy đã nhận một bức thư trong lúc Duy bị thương vì đánh nhau ở trường. Điều đầu tiên Vy muốn nói là :

V y c h ư a t ừ n g g ở i b ứ c t h ư n à o c h o D u y c ả

Vy cũng biết nội dung bức thư đó ghi gì rồi, tiếc là người ghi không phải là Vy…

Vy cũng chưa từng nghĩ Duy lại thích Vy như thế, hiện tại Vy chỉ muốn tập trung học vì hết lớp 12 Vy sẽ đi du học chứ không ở đây, trong long Vy chưa bao giờ nghĩ đến yêu đương gì cả. Bố mẹ Vy cũng cấm không cho Vy yêu đương ở tuổi này..

Hơn nữa hôm Duy tặng quà cho Vy, Vy không muốn từ chối vì sợ Duy sẽ bị một cảm giác thất vọng ở trước đông người như vậy…Vy nghĩ với Duy thì điều đó thật không tốt chút nào. Vy đợi Duy lúc ra về để trả lại nhưng không gặp. Duy có thể sang nhà Vy gởi lại hoặc nếu không phiền Vy sẽ giữ nó coi như làm kỉ niệm đẹp. Ít ra một lần trong tuổi học trò được tỏ tình Duy nhỉ.

Không biết nên cám ơn Thư hay là nên giận Thư đây. Thư đã cố sắp xếp và làm mọi thứ để Vy mở lòng nhưng điều đó là không thể, Vy sau này cũng không ở đây nữa..Nếu có mở lòng chỉ sợ lại xa cách đau lòng thêm thôi.

Duy cũng đừng trách Thư. Thư cũng chỉ muốn làm những điều tốt đẹp cho Duy thôi. Nếu là Vy thì Vy sẽ cám ơn Thư đấy. Duy hãy quan tâm đến những người xung quanh mình thì Duy sẽ nhận ra được những điều thú vị hơn là thích Vy đấy..

Cám Ơn vì Tâm Tư của Duy và Xin Lỗi vì không biết điều đó làm Duy tổn thương.

Vy cũng hay ra cf với Thư để học đấy, Duy thích có thể tham gia cùng, không làm kẻ thù của Vy là được. Vy sợ lắm.

Vy dừng thư nhé.

VyVy “

Tôi gấp lá thư lại, đút vào trong túi quần..không xé đi.

!!! Ngồi ở ghế đá là đợi Thư, Thư cố tình để tôi gặp Vy, cười chắc chỉ là lịch sự. Hèn gì thái độ dành cho một người lạ lúc ở cổng trường tôi nắm lấy tay Vy kéo đi bị giật phăng ra và bảo ghét tôi. Không có gì lạ .

Xâu chuỗi lại thì quả thật đúng vậy rồi.

Đó là lần đàu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi tỏ tình với một cô gái bị thất bại….

Tâm tư tôi bị rối bời, mọi cảm xúc gần như tan biến..tôi không hụt hẫng, không lo , không sầu. Tôi chỉ Đau…đau lắm, đau đến độ có thể ngồi đó khóc rống như một đứa trẻ cũng được..

Tôi thất tình một lần nữa, lần này là thật sự, không có một chút tia hi vọng nào…là mất thật sự. Chưa là của nhau những sẽ là mất mãi mãi…

Đơn giản là nó không thuộc về mình..thế thôi !

Tôi không tán gái thất bại, chỉ là thất bại khi đơn phương đối tượng không đúng thời điểm, không đúng lúc.

Vô duyên !

I can’t tell u nothin..

….

Tôi cứ ngồi đó thẩn thờ, điều đầu tiên tôi nghỉ tới là Thư. Tôi sẽ chửi nó một trận không còn gì để phản kháng lại nữa. Tôi đứng lên đi về phía lớp mình..

Bước từng bậc thang nặng nhọc, tâm tư tôi nặng trĩu khiến bước chân cũng mệt mỏi theo…

Tôi khựng lại ở bậc thang thứ 3…

Tôi chợt nhớ ra trong thư Vy nói…

“ Nếu là Vy thì Vy sẽ cám ơn Thư…”

Tôi quay đầu lại..một mạch đi ra khỏi cổng trường…tôi nghỉ học.

Tôi lại về với vị trí cũ của mình ngồi, quán cf đó, góc đó, hương cf đó, và những bản nhạc đó…mọi thứ vốn dĩ vẫn vậy..chỉ khác một điều là tâm tư đã thay đổi mà thôi.

Tôi biết dù cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được kết quả như thế này…

Thời điểm đó bệnh tự kỷ của tôi bắt đầu nặng hơn một chút, tôi chuyển qua nghe những thể loại mà bây giờ gọi là nhạc lofi..

Bắt đầu xuất hiện một vài triệu chứng như thấy vật gì không thẳng hàng ngăn nắp sẽ khó chịu, dép không để thẳng hàng khó chịu, hai chiếc hai nơi khó chịu. Bất cứ thứ gì biểu hiện nó không hoàn hảo tôi sẽ thấy khó chịu, nhộn nhạo khắp người và chỉnh lại cho bằng được. Ví dụ như khăn trải bàn bị xiêng tôi sẽ chỉnh lại cho thẳng nhất với cái mép bàn không lệt một li.

Lúc đó tôi bắt đầu sợ độ cao, đứng ở tầng 4 trở lên là tôi bắt đầu sợ. Nói chung phát ra nhiều triệu chứng của bệnh tự kỷ nhiều lắm. Nặng nhất là sai chính tả, sai một cách kì lạ. Mặc dù học ngu nhưng không thể sai như thế được, lúc đấy tôi sai chính tả trầm trọng như mất đi căn bản đấy. Nhìn chữ vẫn đọc được không có gì cả, nhưng viết là bị sai, ch thành tr, ngã thành hỏi, ng thành ngh. Đại loại vậy.

Thời gian đó với tôi cực kì khó khăn, tôi bị tự kỷ nặng trở nặng nên mẹ tôi xin cho tôi nghỉ ở nhà một thời gian. Hồi đấy tôi để tóc dài nên lúc phát bệnh tóc nó lại mau dài hơn, mỗi ngày nó lại nặng hơn một tí, tôi không đọc không viết được, không tiếp xúc với ai được, sợ hình tròn, Sợ ánh sáng…

Đến giờ tôi vẫn không nhớ được vì sao mình lại trở thành như vậy, có một vài ngày nặng đến độ tôi chỉ ngồi một góc, lấy hai tay một tay vẽ vuông một tay vẽ tròn bằng phấn đầy khắp phòng, từ nền nhà đến tường trong phòng đều như thế.

Tôi không nhớ rõ rằng mình bị bao lâu nữa..

( Năm 11 tôi phải nghỉ học, bị lưu ban một năm )

Lúc điều trị tôi chỉ chịu tiếp xúc với mẹ và bác sỉ. Người lạ vào là tôi lẩn đi không muốn gặp, không muốn gặp ai cả. Một khoảng thời gian điều trị chính xác bao lâu tôi không nhớ rõ..

Tôi chỉ nhớ..

Vào một ngày trời sáng rực rỡ, tôi đang ngồi ghế đắp chăn như những ông già sau vườn, tôi ngồi đó cứ nhìn tất cả mọi thứ trong tầm mắt..

Có một đôi tay để lên vai tôi..

Tôi nhìn đôi tay đó bỗng thấy lòng mình bồi hồi, một thứ gì đó chảy ra trong tâm trí tôi mà không định hình được..

Đôi tay đó quen lắm.

Tôi ngước lên nhìn..

Bóng dáng một người con gái bị ánh mặt trời che lấp, chỉ thấy bóng đen không rõ mặt..

Tôi dụi mắt lấy tay che bớt đi ánh nắng đang rọi vào..

Tôi thấy em…một bầu trời bé nhỏ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.