HAPPY FOREVER, DEFINITELY
Có ai đi trượt băng ở nhà văn hóa thanh niên chưa nhỉ? Chiều nay mình chở Vy đi cho biết nó ra sao, lúc đầu thì em có vẻ khoái lắm nhưng mà sau 1 hồi té phê hết cả tay và mông thì ghét, quạu quọ, cay cú đây mà Mình mắc cười lắm nhưng ráng nhịn.
Quote:
– Sao đứng yên vậy?
– Đau tay quá à.
– Lại đây anh vịn 2 tay cho.
– Thôi mết quá hà.
– Tại em chứ ai mà than để anh đỡ ko chịu tự biên tự diễn rồi té.
– Thôi cho em nghỉ tí đi.
– Thôi cái gì chưa được 15 phút.
Minh kéo tay Vy lại rồi nhấc bổng nàng lên bế trên tay rồi bắt đầu lướt. Lúc này mới qua trưa nên vắng chả có ai nguyên cái sàn có mỗi 2 đứa nên mình mới tự nhiên như vậy. Hơi đừ tí mà đang sung nên kệ, còn em thì cứ càm ràm.
Quote:
– Để em xuống kì quá.
– Kì gì có ai đâu giờ nói nữa là anh buông ra à.
– Thách đó.
– Nè …
– Á chừi ưiiiii.
– Hết hồn liền. =))
Ẫm em lượn vài vòng rồi thả em xuống rồi mình hướng dẫn em từ từ, tính nhờ ông kia làm dùm mà thôi mình biết nên ôm luôn, mình bắt đầu chơi cái này từ lớp 10 mà lâu lâu mới đi thôi giờ cũng rành rồi cũng biết được vài trò, sau này trượt patin thì mình thấy trượt băng phê hơn. Tối nãy mình về sớm nên ra net ngồi chơi tí. Đang chơi nửa chừng thì em gọi đt.
Quote:
– Anh đang ở đâu vậy?
– Net.
– Giờ này còn ngồi net.
– Chơi tí thôi lát 9 rưỡi anh về.
– *bíp bíp*
Đang combat thì nàng tới, nàng bỏ cái hộp trong bao nilon lên ngay góc màn hình rồi cúi xuống choàng tay ôm mình, nàng đừng xéo phía sau nên cúi đầu phát che mẹ cái màn hình mà đang combat nữa chứ, tính lấy tay đẩy ra rồi mà tự nhiên được hun phát ngay môi thế lại thôi kết quả thua cmn cb luôn. Em ngồi ghế kế bên rồi kéo sát lại dựa vào người mình.
Quote:
– Em bị điên hả?
– Ơ anh ko thích à. – buồn buồn.
– Ôi giời anh đang chơi.
– Vậy anh chơi đi em đi về … xớ …
– Rồi rồi chưa gì đã.
– Anh làm chiều giờ chưa ăn gì còn ra net nữa em đem cơm cho anh khỏi tốn tiền mà anh còn cự nự vậy đó.
– Ủa ??? – Tự nhiên thấy thương em thế, mình ngu thế
– Ủa ủa gì.
– Hềhề anh xin nhỗi.
– Còn cười.
– Cảm ơn Vy yêu dấu của anh ha hờhờ.
– Ăn đi em chơi cho.
Nói rồi em hất hất tay kêu mình ra mình qua bên cạnh ngồi ăn xem em chơi, trình độ của em hiện giờ thì cân team được rồi. Trận đấy win vì mình cầm cá sấu đi vs yasuo max xanh, xanh như trái banh luôn.
Quote:
– Sao anh thấy em giờ khác nhở.
– Khác là khác sao anh?
– Thì em ko giống thời đi học chứ sao.
– Vậy anh muốn em là bạn anh hay là người yêu anh đây?
– Tất nhiên là người yêu rồi.
– Vậy thì anh đừng hỏi sao em khác, người yêu với bạn tất nhiên phải khác chứ bộ anh ko thích hả?
– Anh có nói ko thích hồi nào, tại thấy em khác khác thôi kiểu như nói nhiều hơn xét nét anh nhiều hơn, mạnh bạo hơn.
– Thì cái nào anh ko tốt em phải nói chứ, anh không biết là thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi à, yêu anh thương anh em mới nói chứ ko thì em chả thèm đếm xỉa gì đâu.
– Rồi biết rồi hềhề. – xong mình hun phát ngay môi.
– Dơ anh này mới ăn xong.
– Anh ghét nhất là khoái mà ngại đó nha.
– Xớ … – ko biết sao chứ mỗi lần em nói từ này mình lại thấy mắc cười.
————-
Làm cú chót luôn. Ko nói trước được tương lai sẽ làm gì nhưng nhất định mình phải làm được 1 điều này, mình sẽ cưới Vy làm vợ. Chia tay à … chắc là ko đâu.
End–