CHAP 55: PHƯƠNG ANH
Vào 1 ngày giữa tháng 7 mình đang ngồi gác chân chống cằm trong quán cafe vắng như chùa bà đanh thì có một người con gái mặc một chiếc đầm suông màu đen bước vào. Nhưỡng bước đi nhẹ nhàng, tiếng guốc nhịp nhịp vang lên khiến mình tò mò xem đấy là ai vì cô ấy đeo kiếng đen và nhìn rất là quen, từ mái tóc, thân hình thon thả đến cả cái dáng đi. Mình bật dậy cầm cái menu tới bàn cô ấy đang ngồi thì cô ra dấu ko cần và gọi 2 từ “đen đá”, mình gật đầu rồi đi vô trong nhưng vẫn chưa thế nhìn được khuôn mặt ấy ra sao vì kiếng vẫn đeo mà tay lại chống cằm áp bên mặt nữa, thấy quen vãi mà ko nhớ. Mình đem ly cà phê ra, lần này mình cầm tay ko chứ ko bưng trên mâm nữa, bước tới bàn mình đưa cho cô ấy. Khi cô ấy đưa tay ra nhận thì mình rút lại khiến nàng ta có vẻ hơi bất ngờ, mình vòng ra trước đối diện đặt cái lý xuống và đưa tay rút nhanh cái kiếng đen ra.
Mình: người đẹp hôm nay đổi gu sao.
… trả em.
Tiếng nói dịu dàng cất lên và người đó là Phương Anh, người mà mình với Vy mém nữa là đổ vỡ rồi. Trách em làm sao được khi lỗi là của mình còn em chỉ là một con nai vàng ngơ ngác bị mình dụ mà thôi. Mình đã nghĩ hôm đấy là lần cuối mình gặp em rồi đấy chứ, một tháng không gặp nhau mà hôm nay em lại xuất hiện đột ngột như thế này. Cứ như là mình ko thể thoát được ấy, mà thoát làm sao được khi mình là thằng lấy đi lần đầu của em.
Mình: sao nay tới đây đây.
Em: nhớ anh ko được hở?
Mình: thì được mà thường thì thấy anh hoặc em gọi trước.
Em: em muốn anh bất ngờ,
Mình: thấy mặt anh giống bất ngờ ko.
Em: anh giả ngu cho em vui cái coi.
Mình: ờ bất ngờ ghê luôn … vui chưa ????
Em: quá đáng.
Mình: sao nãy giờ ko uống đi?
Em: từ từ uống em uống chứ anh uống đâu.
Mình: hay là dở hả ly này anh tự làm đấy chứ ko phải người khác làm đâu à nha.
… mình cầm ngụm.
Mình: nãy anh quên cho đường hờhờ.
Mình: thôi để anh làm ly khác cho em.
Mình cầm cái ly lên định đi vô trong thì Phương Anh đã nắm cổ tay mình lại kéo xuống mạnh xuống bàn mém nữa bể ly rồi, cafe thì văng lung tung ra tay mình, mình còn chưa biết chuyện gì thi thì em kéo mạnh cái nữa mình ngã vào người em luôn. Môi mình và môi em chạm nhau, mình kịp định thần lại nhưng ko đáp trả gì cứ để em tự tiện thay. Lưỡi em ấn vào sâu trong miệng mình và phá đảo thế giới ảo ở trỏng luôn, mình mặc em muốn làm gì làm rồi đẩy nhẹ em ra. Phen này Vy mà biết được chả biết mình còn cái quần để mặc ko nữa. Nhìn thái độ của em mà mình có hiơ chột dạ, trước đây mình tìm em với mục địch thỏa mãn thôi, có thể gọi là chăn rau đi mà chẵng lẻ em muốn tiến hóa sao. Em vẫn chưa biết mình đã có người yêu, em vẫn ưu tư như thể mình là của em vậy.
Mình: em sao thế?
Em: sao trăng gì hun có tí cũng khó chịu.
Mình: anh có khó chịu đâu.
Em: tại em nhớ anh chứ bộ.
Mình: thế giờ đi đâu ko?
Em: anh đang làm mà.
Mình: giờ khách khứa cũng chả có ai anh chở em đi tí.
Em: dạ.
Mình chở em đi khắp các ngõ ngách Sài Gòn, chở em sang quận 7, qua RMIT rồi lại vòng về Sài Gòn, em ngồi sau tíu tít đủ thứ, 1 tháng ko gặp thôi mà cứ như là mấy năm ấy chứ. Mình chạy xe chầm chậm chứ ko phóng ào ào như thường vì em có bảo mình “đi từ từ thôi anh”. Em ngồi bắt chéo 1 bên như Vy hay ngồi, ôm mình và tựa đầu vào vai mình nhưng ko nói một lời nào cả.
Mình: sao tự nhiên nay sáo ko thổi nữa thế?
Em: em bị bệnh, bác sĩ bảo ko được nói nhiều.
Mình: bệnh gì là vậy?
Em: bệnh nhớ anh hìhì.
Mình: mới biêt.
Em: anh đừng nói gì cả.
Em thật sự khó hiểu thế này, hôm nay em ăn trúng gì à. Cứ thế mình chờ em, hai con người yên lặng ngồi sát bên nhau nhưng ko thuộc về nhau, anh xin lỗi vì em là người đến sau và anh là một thằng khốn nạn. Mình cứ suy nghĩ mông lung, sao mình lại tán tỉnh em, sao lại lợi dụng em, mình đã Vy rồi, mình đã làm Vy đau và sắp tới đây sẽ là Phương Anh, sớm hay muộn gì ngày đó cũng sẽ tới thôi. Cái ham muốn nhất thời nó đã làm hại mình và người khác, ước gì ngày đó mình ko ngó ngàng gì đến Phương Anh, để em đi ngang như một làn gió có phải hay hơn ko, mình ko muốn phải nhìn em hận mình nhưng biết phải làm sao … Không rực rỡ, thanh thoát như Vy nhưng em có vẻ đẹp đằm thắm, sắc sảo đôi khi mình lại thấy em tràn đầy sức sống, luôn khiến mình luôn muốn bắt lấy em làm của riêng mình. Đúng là người ăn ko hết kẻ lần chẳng ra. Chở em đi lòng vòng chán chê em nhờ mình đưa về nhà. Hun em một cái ngay má rồi em lững thững bước vào nhà, mình quay xe chạy đi mà đâu hề biết rằng trên một sân thượng có một người con gái đang nhìn mình bằng những giọt nước mắt.
Tối đó cũng đang làm cafe thì có người gọi mình, là Phương Anh: “anh tới sân bay cho em nhìn cái coi”. Đùa chứ sân bay gì đây, em đi đâu à có thấy em nói gì với mình đâu. Tới nơi thì thấy bóng dáng thân thương của em, nó làm cảm thấy có gì đó ngột ngạt. Bạn bè em cũng vừa đi thì mình chạy lại kế bên em, mình bịt mắt em lại, em gọi tên mình rồi gỡ tay mình ra xoay người lại. Mình định nói thì em giơ ngon trỏ lên chặn ngay môi mình.
“Để em nói thôi. Anh biết ko, em gặp anh chỉ mới đây thôi nhưng em đã yêu anh, đã yêu anh từ hôm anh từ lúc anh đẩy em đi vá xe rồi. Hôm nay em đi Pháp, em ko muốn anh biết để anh ko phải suy nghĩ gì cả, em định lặng lẽ rút khỏi đời anh nhưng em lại muốn gặp anh một lần nữa trước khi đi, em đã biết được thế nào là yêu, thế là đã đủ để em đi rồi, anh có nghĩ em ra sao cũng được vì từ hôm nay em sẽ ko gặp anh nữa rồi, em sẽ mang theo tất cả những suy nghĩ để rời khỏi anh. Cảm ơn anh đã cho em những khoảng thời gian vui vẻ, anh đừng suy nghĩ gì nhiều nha rồi em sẽ có cuộc sống mới, hãy để mọi thứ trôi qua thật lặng lẽ và anh đừng chờ em nha em ko biết khi nào em sẽ về đâu. Yêu anh.”
Em tiến sát tới hun ngay má mình một cái, em hôm nay đẹp lắm, vẫn cái mùi thơm đó nhưng đây sẽ là lần cuối mình được cảm nhận. Định nói cho em tất cả nhưng thà em ko biết như này em sẽ đỡ phải đau, có những thứ ko nên biết thì sẽ tốt hơn. Chỉ chừng ấy thời gian mà em yêu mình sao đến giờ mình vẫn ko thể hiểu được. Em yêu mình nhưng đổi lại mình đối với em là gì, mình chỉ coi em như một món hàng thích thì tới đúng là ko thể chấp nhận được. Em nhẹ nhàng như một cơn gió đến và đi khỏi đời mình ko một thứ gì ràng buộc ngăn cản được. Tạm biệt em, người con gái mình đã từng coi là rau, người mà mình sẽ ko bao giờ quên. Em đi rồi như nhắc mình phải một lòng một dạ với Vy.
__________________