Bạn thân – số 20 – Phần 55 – Botruyen

Bạn thân – số 20 - Phần 55

CHAP 54: (PHƯƠNG – GIA) VY

Đợt đấy có cái trò kisscam, ở bên nước ngoài nhìn người ta tự nhiên thoải mái lắm từ người hun cho tới kẻ bị hun, còn ở việt nam này mấy đứa đi hun cứ như là vồ vập con người ta nhìn thấy mà nản. Mỗi người mỗi vẻ, ở nước ngoài thì việc hun xả giao nó rất bình thường còn việt nam ra đường mà thử hun đứa khác nó tán cho đi luôn hàng tiền đạo chứ đùa. Nắm tay Vy đi ngoài Sài Gòn, ko phải chỗ phố đi bộ đâu nhá, đang đi thì tự nhiên có thằng ất ơ nào ấy kéo Vy từ phía sau, theo phản xạ Vy giựt tay ra kêu mình mình vừa quay qua thì nó kéo mặt em lại định hun. Nó chỉ vừa kéo đầu em qua thôi là mình cho ngay vào mặt nó 1 dọng rồi, phải nói cái cảm giác dọng vào mặt 1 thằng nào đó mình éo ưa nó khác với lúc dọng vào tường, phê vờ lờ. Em chạy qua bên kia nấp sau mình, thuận tay trái mình bồi thêm vô mặt thằng kia cái nữa cho đều 2 bên. “Đume thằng mày làm coin card gì vậy giỡn với tao à.” Nó xiển niểng rồi chạy ra chỗ khác mình nhìn theo thì có mấy đứa nữa chạy lại, à kisscam hả con tao cho mặt mày cam luôn nè. Mình chuẩn bị sẵn tinh thần 2 thằng kia mà tới hộ thằng này là mình cạch cả 3 luôn, lâu ngày ko đánh lộn phải cho nó giãn gân giãn cốt đã chứ. May là tụi nó chỉ tới đỡ thằng kia thôi chứ ko là nát với mình rồi, mình lườm tụi nó cái rồi cầm tay Vy đi, đúng là lũ đéo ra gì. Xung quanh người ta nhìn nhưng mình đi nên cũng thôi, trong lòng mình vẫn tiếc sao cả 3 thằng ko lao lên chứ, cho tụi nó thấy thế nào là 1 cân 3.

Mình: nãy em có bị nó làm gì chưa?
Vy: dạ chưa tự nhiên có ai kéo em làm em hết hồn tưởng cướp giựt gì.
Mình: cái trò kisscam ấy may là nó chưa hun em ko là anh cho mặt nó như cái mền rách rồi.
Vy: anh chửi mấy câu là được rồi mà.
Mình: chửi gì cái thể loại này thế là còn nhẹ đấy.
Vy: anh đánh vậy lỡ tụi nó hội đồng anh thì sao?
Mình: anh cân hết em ko nhớ hồi đi học anh chấp lần 3 4 thằng à hềhề.
Vy: anh lúc nào cũng hung hăng.
Mình: với tụi này phải thế nó mới ngán, nói tụi nó ko thủng đâu chứ anh hiền khô hà.
Vy: chắc hiền hìhì.

Mình đưa em đi ăn kem Bạch Đằng, cũng hơn 3 năm rồi mình với em mới đi ăn kem ở đây. Hồi ấy lớp 10 còn ngây thơ trong sáng vãi thật ra có mỗi mình ko biết con vẹo gì nên mới ngây thơ ko ngó ngàng gì tới tình cảm của Vy thôi. Em vẫn như ngày nào, vẫn nói nhiều như ngày nào, luyên thuyên ko hết chuyện nhưng khác thứ … đó là yêu. Giờ đây em đã chính thức nói những lời yêu thương ngon ngọt và đôi khi sến đến chảy nước, còn ngày xưa em phải giấu đi tất cả tình cảm riêng tư để ngồi trước mặt mình và cư xử như là … một người bạn thực thụ. Con gái thật khó hiểu, mình ko biết làm cách nào mà em có thể nén mọi cảm xúc để trò chuyện với mình. Cũng biết là vì yêu nên em chấp nhận như thế nhưng còn gì khác mà em có thể bám trụ được thời gian dài như thế, nghĩ mãi nghĩ mãi thôi thì hỏi em luôn.

Mình: có bao giờ em tự hỏi tại sao có thể chờ anh suốt từng ấy năm đi học ko?
Vy: dạ ko hìhì.
Mình: thế sao em có thể đợi anh tận mấy năm như vậy trong khi lúc đó anh chả có tình cảm gì ới em?
Vy: vì anh lúc đó khác anh bây giờ, phải chọn đúng thời điểm chớ.
Mình: là sao??
Vy: nếu lúc đó em đên với anh thì chắc gì anh với em hiện tại được như vầy.
Mình: lúc anh quen người khác em cũng đau lòng mà em ko hối hận à?
Vy: để có được anh như hôm nay thì có đau lòng gì nữa em cũng chịu, có đau thương mới có hạnh phúc mà anh, ko phải chơi game anh hay nói là có ăn hành thì mới lên tay hay sao, những gì khó khăn tổn thương em phải chịu là để có được hạnh phúc như bây giờ.
Mình: mà sao em nhớ nhiều cái thế?
Vy: sao lại ko em yêu anh mà, để ý anh riết thành thói quen luôn anh làm gì nói gì em cũng nhớ hết.
Mình: ghê ta.
Vy: anh có biết là anh có nhiều người thích lắm ko?
Mình: ko, ủa mà có hả?
Vy: mấy đứa bạn em thấy anh bảo anh lạnh lùng trầm tính từa lưa thứ.
Mình: ủa anh thấy có vậy đâu ta anh bình thường mà.
Vy: cái cách anh nói chuyện bình thản như ko có gì xảy ra, anh cứ hiển nhiên nói những lời thoải mái ko cần nghĩ người khác ra sao nhất là thái độ anh chả bao giờ lay chuyển gì cả.

Nghe em nói thấy mà thương, mình cảm thấy tự trách mình ngày trước nhưng lại thấy may mắn khi bây giờ mới đến được với em, ngày đó mình còn lông bông, ham chơi, bay bổng dữ lắm chắc gì đã lâu dài được với em, quen đứa nào cao lắm cũng 1 tháng là bắt đầu chán. Mà em nói mình mới để ý, chả hiểu lạnh lùng đối với con gái là như nào mình cứ tưởng ít nói rồi làm mặt lạnh là thế chứ. Chắc tại do học chung với gái nhiều nên đâm ra nói chuyện với gái cũng thường, vô tư đến vô tâm luôn, giờ gặp gái mình cứ tỉnh tỉnh kiểu gì ấy mà em bảo là gái thích trai như này chả biết đúng hay ko. Vậy chứ cũng có lợi, điềm tỉnh nhiều khi giải quyết được nhiều cái, giúp mình phần nào đoán được suy nghĩ người khác mà người ta nhìn vào chả biết mình đang nghĩ gì. Vậy chứ mà gặp em là chả bao giờ giữ bình tĩnh nổi.

Hôm đầu tháng 7 mình đi chơi net thì có gặp 1 người tên Thủy và chơi liên minh chung, Thủy đã được giới thiệu trong 1 cái review trước đó. Sau chuyện kia mình quyết định ko có đong đưa gì với gái nào nữa khác, ko phải mình sợ Vy mà là đã yêu thì bản thân phải tự biết mà ko lăng nhăng với gái khác, mình ko muốn em phải suy nghĩ ko muốn em phải buồn. Ngày hôm sau mình chở Vy ra net chơi luôn thì gặp Thủy ngồi ngoài đó. Mình chào nói bình thường thôi mà Vy cứ liếc mình suốt, mình chơi game khác tí đợi Thủy chơi xong game rồi đánh chung luôn. Nhìn màn hình em thì thấy em đang coi thông tin nick lol của Thủy, mình kêu thêm 2 đứa nữa cũng là con gái đánh lol vô, mình bảo em cả đám là gái hết cái em liếc mình muốn lọt con mắt ra ngoài luôn. Em ko nói gì chọn tướng thì pick và lock ngay Fizz và chat “t mid” Vy quay sang mình nói nhỏ vào tai mình: “anh ko gank cho em thì coi chừng” rồi vào game im lặng mà chơi ko nói gì, kiểu này chắc giận mình rồi. Ván đó mình gank cho em liên tục kết quả là em xanh như trái banh và cân cmn team luôn … hết ván mình kéo em ra ngoài giảng hòa, nói nói 1 hồi thì điện thoại kêu, mở lên thì thấy một cái tên quen quen. Mình đưa cho em xem thì em chỉ cười nựng má mình bảo: “anh nghe đi”.

Mình: alo.
… có đang rảnh ko?
Mình: đang bận nói chuyện với em.
… em gặp anh chút được ko?
Mình: gặp đâu em?
… quán cũ anh.
Mình: ok.

Quay lại thấy Vy đang nhìn mình đắm đuối.

Vy: hummm, trước 8 rưỡi em phải thấy anh ngồi đây đó.
Mình: nhớ rồi. – lúc đó là 7 giờ hơn tí xíu.

Chạy tới quán trà sữa, hôm nay khá vắng, mình cầm ly cafe bước lên lầu 1 chỉ thấy có mỗi 1 người con gái đang ngồi quay lưng lại, là Phương Vy, người mình quen cuối năm 12. Ko hiểu sao hôm nay em lại hẹn mình ra đây nhỉ, cũng 1 năm rồi ko gặp nhau ko nói chuyện chứ ít ỏi gì. Một người mình chưa từng làm gì đen tối.

Mình: ủa sao nay hẹn anh ra đây.
P.Vy: tự nhiên muốn gặp anh thôi.
Mình: ờ.
P.Vy: à anh à.
Mình: hở?
P.Vy: anh thật sự ko còn 1 chút tình cảm nào với em sao?
Mình: em muốn anh nói thật hay nói giỡn?
P.Vy: anh trả lời em đi.
Mình: hết đó.
P.Vy: …
Mình: nhớ em thì anh vẫn nhớ nhưng cái gọi là thích hay yêu thì ko còn nữa
P.Vy: vậy sao …
Mình: anh ko muốn nói chuyện với em đơn giản vì em là một đứa con gái tốt và anh đã bỏ em thì sao mà anh có quyền gì nữa.
P.Vy: anh đang yêu chị Vy phải ko?
Mình: ờ hớ sao em biết?
P.Vy: bữa đi ngang em thấy anh chở chĩ đi.
Mình: ừa.
P.Vy: em ko biết sao có lẽ em đã quên anh rồi tự nhiên hôm đó em lại …
Mình: thôi em đừng suy nghĩ nữa.
P.Vy: anh đối với em thế nào rồi anh lại bảo em ko nghĩ nữa.
Mình: anh là thằng đã bỏ em đi nên em đừng nghĩ gì về anh nữa cả, mới mười mấy thôi còn cả 10 năm để tìm người phù hợp nữa, cái gì đẹp thì giữ lại ko thì vứt đi đừng nhớ tới nữa.
P.Vy: sao anh lại …
Mình: biết biết, anh cũng ko hiểu tại sao mà tự nhiên anh lại ko thích em nữa.
Mình: ko quen nữa, ko phải anh ko muốn nói chuyện gì với em mà là ko biết nói gì.
Mình: em biết là anh mỗi khi có chuyện gì đó thì mới nói mà còn bình thường thì anh làm việc của anh thôi.
P.Vy: anh có biết là em nhớ anh ko?
Mình: biết chứ thằng K hồi Tết đi chơi nó có nói anh nghe mà, nhưng mà sao hả em?
Mình: hummm, anh trước giờ quen ai cũng chỉ 1 lần ko có lân 2 nhưng có 1 người đã làm anh phá vỡ nguyên tắc đó nên anh quyết định sẽ gắn bó cùng người đó, là ai thì em cũng biết rồi.
P.Vy: …
Mình: thôi nào em có nhiều người thích mà lo gì, à mà sao gọi anh ra đây nói chuyện mà sao toàn anh nói ko vậy ta.

Mình hỏi vài chuyện học hành thì P.Vy mới thi xong giờ chờ kết quả thôi nói chuyện linh tinh sau đó thì mình về trước và mình để lại 1 câu “ghét anh hận anh cũng được anh vẫn xem em là một người bình thường”.

Vế tiệm net thì Thủy về rồi còn mỗi Vy ở đó, em nhìn mình cười trìu mến lấy tay vén tóc mình lên rồi chơi tiếp, em ko còn giận lẫy mình hồi nãy nữa rất tự nhiên như chưa có gì xảy ra.

Mình: ủa sao em dễ vậy.
Vy: dễ gì thì có người hẹn anh thì anh đi chứ có gì đâu.
Mình: em ko nghĩ anh làm gì sai à.
Vy: vì em tin anh sẽ ko phản bội lại em.
Mình: humm.
Vy: thôi chơi kìa em thành huyền thoại rồi đó.

Đúng rồi ko ai ngăn cản được em mà.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.