CHAP 52: HẠNH PHÚC
Viết được vài chap tới đoạn lớp 10 thì lộ info, chả hiểu sao lộ luôn chứ mới ghê chứ mà chuyện thì chả có gì cả. Mình ko định là cho Vy biết chuyện mình đăng lên voz nhưng thôi kiểu gì sau này tới tai em thì em cũng biết nên mình cho em biết luôn.
Mình: Vy ơi.
Vy: dạ.
Mình: chuyện anh với em yêu nhau nhiều người biết ko em?
Vy: ai chả biết anh mình để cái rela chà bá lửa đó ko biết cũng lạ hìhì.
Mình: ờ ha.
Vy: face em gần 30k follow nên để ai cũng biết hết à mà công khai luôn.
Mình: ồ ghê nhở.
Vy: ghê gì có gì đâu phải giấu đâu.
Mình: mà sao em nhiều follow vậy anh thấy em đâu có hoạt động gì nhiều đâu ta.
Vy: em cũng hông biết nữa em cũng ít up hình hay clip lắm mà tự nhiên 1 đống luôn.
Mình: hack rồi =)).
Vy: hack cái đầu anh á em chả ham, tại có nhiều người em hông biết nên em ko accept thôi.
Mình: ừa tại anh đang làm cái này.
Vy: anh làm gì hả?
Mình: anh viết về chuyện mình nè anh và em đã đến với nhau như thế nào, dạng như vậy ấy.
Vy: xong rồi up lên voz chớ gì.
Mình: ủa sao em biết.
Vy: văn anh như cứt ấy chẳng lẽ viết sách, mà em đoán thôi.
Mình: đoán hay ta.
Vy: thì còn mấy cái trang khác nữa mà em thấy có voz với webtretho là đông mà chắc anh ko vô cái wtt chắc rồi.
Mình: vãi.
Vy: vãi gì em chơi game trước cũng hay vô f12 nên cũng biết chứ bộ voz có cái f17 với f33 hot thì phải.
Mình: vậy anh post lên em có sao ko?
Vy: anh cứ up đi coi anh viết thế nào hìhì.
Mình: mà em có hay coi mấy cái ấy ko?
Vy: hồi đi học em có coi vài cái mà bỏ rồi thấy chán lắm.
……………………………………
Mình: anh tính là năm sau đi Úc.
Vy: ủa sao lại đi Úc.
Mình: thì chương trình anh học 2 năm Việt Nam 2 năm Úc mà.
Vy: vậy tới đó em sẽ theo hìhì.
Mình: sao em đi theo được.
Vy: thì em học liên kết mà chuyển cũng được có sao đâu lo gì tiền bạc.
Mình: vậy thì ngon. – con nhà người ta có khác tiền đầy nứt vách .
Vy: em chả muốn xa anh đâu xa anh em chịu hông được. – em dụi vào ngực mình thỏ thẻ nghe yêu lắm.
Mình: hờhờ nên là giờ anh đang tiết kiệm tiền đây.
Vy: ủa chi vậy anh?
Mình: thì tiết tiền với cố lấy cái học bổng gì đó cho đỡ tiền để mà đi chứ, môi trường học bên kia tốt hơn, kiếm được việc gì lương kha khá ấy để mà cưới em nữa chứ.
Vy: ghê chưa anh đang cầu hôn em đó hả hìhì. – em cười thẹn thùng chứ.
Mình: HÊN … XUI
Vy: chờ nhẫn của anh đó.
Mình: TÙY … em yêu à hờhờ.
Vy: xớ …
Em đưa tay lên nắn mặt mình, mình cũng cúi xuống mà hun em, mình và em cứ quấn quít với nhau rồi bắt đâu cuộc mây mưa. Chiến đấu xong mình ôm em, để ý sáng giờ em mặc cái váy ngủ hơi bị ngắn mà mỏng nữa thấy thấp thoáng bên trong luôn.
Mình: mốt anh mua cho em mấy cái đồ ngủ kia.
Vy: chi vậy anh em cả đống rồi.
Mình: ko phải, mấy cái như đồ lót ngủ ấy.
Vy: ngại chếttttttttt.
Mình: kệ em mặc để anh nhìn hềhề.
Vy: suốt ngày dê em.
Mình: ko dê lại nói bị gay khổ lắm, dê cũng nói mà ko dê cũng ý kiến.
Vy: hìhì.
Mình: anh chỉ thích em mặc mấy cái ấy với 3 cái váy ngủ mỏng như cái em đang mặc thôi nhìn mới đã hờhờ.
Vy: xớ …
Mình: mà mắc mấy cái đấy thì ko sao còn mặc váy hay đầm như vầy thì mặc mấy cái vừa mỏng vừa ngắn nha khỏi mặc sịp =)).
Vy: lắm chuyện ghê hìhì.
Mình: mốt chở em đi mua.
Vy: thôi ngại lắm.
Mình: ủa bạn trai chở bạn gái đi mua đồ lót có gì đâu ta.
Vy: mà mà em …
Mình: ko có mà gì đây anh đi mình cũng được mà lỡ ko đúng size thì phí.
Vy: anh chả phải lúc nào cũng ấy em rồi sao mà ko nhớ cỡ hả?
Mình: nhớ nhưng có em theo sẽ chắc hơn hềhề.
Vy: hừ lí lẽ lí sự hông àaaaa.
Mình: thôi xuống làm cơm ăn đi cũng 10 giờ hơn rồi ăn xong anh chở em đi học.
Vy: ủa sao đi sớm vậy anh.
Mình: lát anh đem xe đi sửa nên phải về sớm cho má anh chở anh qua quán chứ lát má anh đi luôn rồi.
Vy: dạ.
Xuống bếp thì thấy chưa làm gì hết, mình quay sang hỏi em thì em lắc đầu cười như thể em đâu biết gì đâu anh. Bình thường thì mấy ngày mình có ăn trưa ở nhà em thì em nấu ko à, từ cái hôm em đi về quê với mình em nói mình mới biết chứ trước đây mình cứ tưởng là má em nấu rồi khi nào em ăn thì hâm lại thôi. Tự nhiên hôm nay nổi hứng muốn nấu gì đó thể hiện cho em chứ ko em lại bảo mình ko biết gì. Mở tủ ra kiếm tí thì thấy có thịt với mấy miếng cá cũng úp sẵn, có bó rau mồng tơi mình hốt luôn, có sẵn rồi giờ đem lên chảo thôi. Đứng xỏ dây nghe vô tai nghe mấy bài edm vừa kho rồi nấu canh. Nấu ăn với mình cũng dễ, món nào ko biết cứ xem 1 2 lần người khác làm rồi bắt chước là được, hồi cấp 3 má mình nói câu “đàn ông con trai ko biết nấu nướng sau này vơ đi công tác gì ở nhà ăn cơm tiệm hả” cái mình quê nên biết nấu ăn từ đấy, biết nấu nhưng mà toàn là má nấu ko hà chứ chả bao giờ tự nấu. Nhấc cái chảo qua để chuẩn bị chiên cá thì em rút 2 sợi dây nghe mình ra rồi ôm từ phía sau, ngực em áp vào lưng mình êm vãi.
Mình: gì vậy?
Vy: người yêu em biết nấu ăn luôn.
Mình: chứ em nghĩ anh ngu cái này à.
Vy: em đâu dám hìhì.
Mình: phải biết để sau này vợ anh đi đâu thì anh có cái mà ăn nữa.
Vy: ai thèm làm vợ anh chớ.
Mình: ủa anh nói em hả =))
Vy: vậy đứa nào?
Mình: 1 đứa nào đó đang đứng sau lưng anh.
Vy: xớ … tài quá ha?
Mình: tất nhiên anh mà.
Vy: mà sao ko ăn cơm tiệm cũng ngon nè. – vãi thật em nói mà đưa tay xuống dưới rờ rờ.
Mình: ko vệ sinh bằng mà nếu đạt chuẩn thì cũng mắc tốn tiền lắm hờhờ.
Vy: nhớ đó.
Mình: thôi em ra kia ngồi đi đứng đây vướng quá.
Vy: anh đuổi em.
Mình: ko trời ơi đang nóng nực em còn ôm để anh làm nhanh đi.
Vy: hìhì dạ.
………………………………………..
Vy: cũng được đó.
Mình: phải nói là quá được.
Vy: anh nêm sao hay vậy.
Mình: thì người ta có mặn lạt sao vẫn ăn được còn anh kén ăn từ nhỏ rồi nên phải cái gì đúng ý anh thì anh mới ăn được mà anh thấy ngon thì người khác cũng thấy ngon, đã kiểm chứng nhá.
Vy: ghê ta.
Mình: thôi ăn đi nói suốt.
Vy: em khen anh màaaaaa.
Mình gắp miếng thịt bỏ vô miệng em cái em lại cười, hình như là mây mưa xong con người ta mất sức nên ăn nhiều hơn thì phải. Mình chở em đi học rồi về nhà để má đưa ra quán, quán xá gì ban ngày vắng hoe leo teo vài người, ngồi nói chuyện với mấy con nhân viên cũng chán, chơi uno riết cũng chán nên mình viết chap. Tới tối thì đông như cờ hó đấy hết bưng nước ra dọn rồi lại dắt xe, cơ mà lương 3 củ rưỡi tháng cũng được. Tối tối đang làm thì tự nhiên thấy ai đó nhìn quen quen nhìn giống em vãi, thế là mình lao ra đưa cái menu liền.
Mình: 1 ly blue curacao hả em? – loại em thích.
Vy: ủa.
Mình: ủa gì đáng lẽ anh hỏi em mới đứng chứ hờhờ.
Vy: anh thấy em mà ko chịu kêu em – mặt chù ụ mới chịu chứ.
Mình: ra làm em bất ngờ tí hờhờ.
Vy: tính làm anh ngạc nhiên mà tự nhiên …
Mình: hềhề mà sao hôm nay tới đây thế.
Vy: thì anh bảo xe anh sửa rồi nên em lên đây có gì tối chở anh về luôn săn gặp anh hìhì.
Mình: biết ý ghê ta.
Vy: chứ sao thôi anh vô làm đi ko lại bị la.
Mình: chả ai la đâu.
Vy: vậy em méc là nhân viên tám chuyện.
Mình: ui giời thôi ngồi đây chơi ha.
Vy: dạ.
Mình đi ra đi vô để ý em cứ nhìn mình suốt làm mình cũng vui lắm, Vy ngồi đọc sách với cào màn hình chốc chốc lại ngước lên kiếm mình mà nhìn Tối thì mình đi với em về, em cũng tâm lý lắm chứ đùa quả thật nếu để em rời xa thì đúng là phung phí mà. Tối đó về mình nhớ đến cái hộp nhỏ nhỏ em đưa mình hôm trước, mở ra thì thấy toàn giấy ko là giấy, giấy cắt thành từng sợi nhỏ nhỏ 1 đống luôn ấy, bơi ra thì có 1 tờ giấy: “thật hạnh phúc khi anh và em lại được bên nhau”. Wtf em hack não à mà sao biết được mình sẽ làm gì lúc đó thế.