Bạn thân – số 20 – Phần 49 – Botruyen

Bạn thân – số 20 - Phần 49

CHAP 48: LÊN DĨA

Mình bắt máy, một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, cứ ngỡ như đó là ngay hôm qua – là em.

Mình: alô.
Vy: chiều mai anh chở em lên trường được ko?
Mình: … – mình ngẫn ra 1 lúc, nghe được giọng em sao mà lâng lâng khó tả thế này.
Vy: anh có đang nghe em ko vậy?
Mình: ờ anh nghe nè xe em đâu? – vẫn cái giọng nói ngọt ngào ấy.
Vy: sáng mai em đem xe đi sửa rồi tới chiều mới lấy được anh nhà gần nên chắc sẽ đưa em dễ hơn còn anh bận thì thôi.
Mình: ừa anh rãnh.
Vy: vậy trưa mai như cũ nha anh.
Mình: ừa em.

Em cúp máy, tuy ko nói gì nhiều nhưng trong lòng mình đã cảm thấy đỡ hơn cuối cùng mình đã có thể nói chuyện lại với em và gặp em. Nhờ cuộc gọi của em mà mình bừng tỉnh trở lại, mình đã lừa dối em đã làm em đau, mình muốn quay lại mà lại vào khách sạn với P.A thế này thì ko thể nào chấp nhận được. Mình hô lớn kêu P.A đi ra.

P.A: sao vậy anh?
Mình: anh phải về có việc.
P.A: làm em mém nhận phòng.
Mình: hên thôi về. – mình kéo ẻm lại hun cái ngay má, coi như lần cuối.

Chở ẻm về nhà ẻm rồi mình cũng về ngủ luôn. Sáng hôm sau mình dậy, tự nhiên cảm thấy thoải mái lạ kì, cái cảm giác mong đợi 1 điều gì rất quan trọng đến với mình mà lâu rồi mình mới cảm nhận, cứ như là lần đầu đi tán gái ấy. Chợt nghĩ tới nếu như em ko chấp nhận mình thì sao, cái suy nghĩ ấy cứ làm mình cảm thấy lo sợ, sợ nhiều hơn lo. Mất em thì mình sẽ hối hận cả đời. Nhìn đồng hồ mình chỉ muốn nó chạy thật nhanh tới 1h để mình gặp em thôi. Rồi mình chơi game giết thời gian thôi rồi cơm nước các thứ gần 1h chạy sang nhà em. May mắn có nguyên đám mây bự tổ mẹ che lại nên ko có nắng nôi gì cả. Tới nhà em mình đậu cái “kịch” ngay cổng gọi đt cho em.

Vy: alô.
Mình: anh tới rồi này.
Vy: ơ sao nhanh vậy đợi em thay đồ cái.
Mình: nhanh lên nắng muốn chết đây.
Vy: anh đợi em tí.

Rồi em cúp máy, vài giây sau thì thấy em mở cửa trong chạy ra cầm chìa khóa ra mở cổng cho mình vào.

Vy: anh vô trong cho đỡ nắng.
Mình: thôi khỏi lát phải dắt xe ra nữa.
Vy: cứ vô đi anh toàn cãi em ko.
Mình: ừa thôi đi thay đi.
Vy: dạ đợi em 10 phút.

Nghe giọng em ngọt ngào như ngày nào mà mình ko nghĩ là mình em đã tan vỡ, nghe giọng em mà mình muốn nghẹt thở, cái cảm giác tức nghẹn trong lòng. Ngồi đợi em gần 15’ ko thấy em xuống mình rón rén lên phòng em xem sao, lên thì thấy cửa phòng em đóng ko chặt vẫn còn ở ngoài mặc dù sát rồi, mình kéo nhẹ ra nghía ra vào thì 1 cảnh tượng tuyệt vời ông mặt trời hiện ra trước mặt, em đang cầm mấy bộ ướm hết bộ này tới bộ khác và điều đặc biệt là em … trơ trọi ko một mảnh vải trên người, mình chỉ thấy được 2 cái bánh bao chấm đậu ở trên và lấp ló một vùng đen đen cách rốn 15cm ở dưới … Đột nhiên mình cảm thấy nóng ran trong người, mới gây tội xong mình ko thể manh động được nên nuốt cái “ực” rồi khép cửa lại hết sức nhẹ rồi đi xuống, mà chắc là em ko thấy đâu mình còn ko nhìn hết được = 1 con mắt nữa. Mình đi xuống ngồi đợi tí thì em lót tót đi xuống.

Mình: ủa sao lâu vậy em?
Vy: em có mấy cái áo mới mua nên thử tí. – thử gì con gái người ta mặc đồ bình thường đi rồi ướm lên thôi là được rồi hoặc là thay từng cái chứ có ai cởi truồng ra rồi xoay mòng mòng như em rồi thử đâu.
Mình: giờ đi chưa.
Vy: dạ đi. – sao em ngoan vãi cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chở em đi mà mình có nhiều thắc mắc. Sao em lại có thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng từ tốn như chưa có gì xảy ra hết vậy, em còn dựa vào lưng mình nữa chứ tay thì để ra trước ôm 1 tay gác đùi 1 tay ôm hờ. Hai bầu ngực em áp vào lưng mình khiến mình cảm thấy cấn cấn làm mình chỉ muốn thò tay ra sao bóp 1 phát như trước thôi. Em như thế càng làm mình khó chịu hơn, người mình yêu ngay trước mặt mình nhưng mình ko làm được gì cả. Chở em tới trường em chào mình rồi đi le te vào trong, nhìn dáng em đi mà sao mình thấy nhớ quá thế này. Chợt em quay lại – à chiều 5h anh lên nha em có cái này cho anh.
Mình: ùm ok.

Rồi em quay đít đi vào trong để lại cho mình thắc mắc em muốn đưa mình cái gì. Về nhà ngủ 1 giấc chiều chạy ra thì thấy em đang đứng ở ngoài nhìn đồng hồ rồi ngó xung quanh chắc kiếm mình rồi. Mình chạy tới trước mặt em kêu cái em mới đế ý ra là đang đeo dây nghe. Chở em về tới nhà, em xuống xe mở cửa.

Vy: cảm ơn anh sau này em ko làm phiền anh nữa.
Mình: nhưng mà …
Vy: kết thúc rồi anh à anh về đi.
Mình: ko phải em nói muốn đưa anh cái gì sao?
Vy: à đây anh giữ rồi đi về đi. – em lấy trong túi ra 1 cái hộp chữ nhật cỡ nắm tay của mình.
Rồi em mở cửa đi vào, ngay lúc đó mình đó nắm lấy tay kéo nhẹ lại.
Mình: em nghe anh nói 1 lần thôi được ko, chỉ lần này thôi rồi anh sẽ ko gặp em nữa.
Vy: vậy anh vô nhà cho dễ nói.
Vy: à khoan – em rờ rẫm khắp người mình từ trên xuống dưới.
Mình: em làm gì vậy?
Vy: kiếm tra xem anh có đem gì ko lỡ như anh đâm em thì xong. – vãi em nghĩ mình là thể loại gì chư.

Mình đi theo em vô nhà, em lên lầu mình cũng đi theo.

Vy: anh lên đây chi?
Mình: xem phòng em thế nào thôi.
Vy: à cái bao đây lát nữa treo ngoài xe, cái đó anh ko được mở bây giờ, lát ra khỏi nhà rồi muốn mở lúc nào cũng được.
Mình: ừa

Em ngồi xuống giường, mình ngồi kế em luôn.

Vy: anh muốn nói gì hả?
Mình: anh xin lỗi đã lừa dối em.
Vy: chỉ vậy thôi à.
Mình: khi em đi Nha Trang, anh với con kìa chỉ là nói chuyện bình thường thôi nhưng rồi anh cảm thấy ham muốn hơn mà ko kiềm được nên đã ấy, anh xin lỗi em nhiều lắm, Vy em tin anh được ko anh chỉ có em thôi anh hối hận lắm anh không muốn mất em.
Vy: anh nói yêu em vậy tại sao còn giao kết với mấy đứa khác, anh hối hận vậy tai sao ko suy nghĩ trước khai làm hả? – vẫn cái giọng đều đều.
Mình: anh xin lỗi là do anh sai, anh ko kiềm chế được bản thân nên mới làm 1 cái ngu như vậy …
Vy: em có bao giờ làm những gì anh ko thích ko, có bao giờ em ko cho anh 1 cái gì chưa đến cả thân em em cũng trao cho anh rồi anh nói đủ điều rốt cuộc thì anh vẫn đi với con khác và em cũng chỉ như những đứa anh quen trước đây thôi, anh nói là ko kiềm chế được à xin lỗi chứ được hay ko là do anh có quyết tâm hay ko nếu anh 1 lòng 1 dạ yêu em thì làm sao mà đụ con khác được hả anh nói xem. – nước mắt bắt đầu chảy dài.
Mình: phải là do anh thèm muốn quá, anh đã quen với việc gần gũi với em rồi khi em đi anh như thiếu 1 thứ gì đó …
Vy: anh đừng nói gì cả vậy anh có nghĩ cho em ko, có nghĩ là em ở ngoãi em nhớ anh lắm ko, đêm nào em cũng muốn về thật nhanh để ôm anh để được hôn anh … hức hức … bộ a nghĩ là chỉ có mỗi anh như vậy thôi hả em cũng muốn chứ … muốn gắp trăm lần anh nữa … vậy mà anh lại đi chơi gái để thỏa mãn … em đau lắm, à ko phải nói là thất vọng chứ, em đã hi vọng anh sẽ ko coi em như những đứa anh đã quen vì em là bạn thân là bạn thân của anh đó hiểu ko hả em yêu anh thật nhiều hi vọng thật nhiều để rồi em nhận được gì, em chỉ muốn được anh yêu thương vậy mà anh lại tranh thủ em ko có để mà trăng hoa.
Mình: anh sai rồi, đây là lần đầu cũng là lần cuối anh làm thế, anh sai rồi em nói đúng lắm anh đáng trách ko xứng với tính yêu của em dành cho anh nhưng anh yêu em, thật sự rất yêu em anh ko muốn phải rời xa em đâu …

Mình quỳ xuống đất nằm lấy tay em.

Mình: anh cầu xin em đấy cho anh 1 cơ hội cuối cùng được ko em, anh sẽ làm lại, anh sẽ yêu em nhiều hơn trong lòng anh chỉ có mỗi em thôi anh cũng sẽ ko tư tưởng đứa con gái nào khác nữa, anh chỉ cần được bên em yêu em là được rồi em đừng bỏ anh, anh ko muốn mất em, em muốn đánh muốn đập anh thế nào cũng được làm ơn đừng bỏ anh …
Vy: … – em đưa tay vén mái tóc mình lên rồi rời mặt mình, mặt em ko thay đổi chỉ có những dòng nước mắt chạy dài ko ngừng. – anh biết sai tại sao anh vẫn làm thế với em, em đã yêu thương anh hết mực mà, em có bao giờ muốn rời xa anh đâu, người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà anh có lần 1 thì sẽ có lần 2 rồi lần …
Mình: ko, nhất định là ko, đó là lần duy nhất, anh sẽ ko bao giờ lừa dối em nữa em là người duy nhất anh yêu …
Vy: em sợ, em sợ rồi anh sẽ lại phản bội em 1 lần nữa, em có thể cô đơn nhưng em ko thể chịu được sự phản bội …
Mình: ko ko anh hứa, sẽ ko phản bội em đâu, tha thứ cho anh nhé, anh sẽ làm lại từ đầu, yêu thương em, chỉ mình em mà thôi ko có ai khác nữa đâu, với danh dự của thằng đàn ông, anh sẽ yêu thương em hết mực, ko gái gú gì cả anh chỉ có mỗi em thôi ko có bất cứ 1 đứa con gái nào nữa, anh hứa đấy.
Vy: anh đừng hứa, anh hứa rồi lại thất hứa lại làm em đau mà thôi.
Mình: anh …

Chưa kịp nói thì đã bị em bịt miệng lại rồi.

Vy: em chỉ cầu mong anh 1 điều này thôi, chỉ yêu mình em thôi anh nhé, em ko thể chịu được nữa đâu.

Rồi em cúi xuống hun mình, một nụ hồn mãnh liệt dường như chứa đựng tất cả uất ức của em về mình. Em hun mình xong thì em lao xuống đất ôm ngực mình và khóc, khóc như chưa từng được khóc.

Vy: anh ác lắm … hức hức … lúc nào cũng làm em đau hết em hận anh lắm … hức hức.
Mình: anh biết, là lỗi của anh, anh đã khiến em như vậy. – mắt mình cũng lưng tròng rồi nhưng mình cố gắng ko để chảy nước mắt, cố gắng ko được khóc trước mặt em.
Vy: em hận anh huhu … anh lúc nào cũng thế.

Mình ôm em vào lòng chùi nước mắt cho em rồi nâng cằm em lên và đặt lên bờ môi em 1 nụ hôn nồng thắm. Em đá lưỡi mạnh lắm, minh kèo em lên giường rồi tiếp tục hun lấy hun để, lưỡi em nguấy quanh lưỡi mình, cái cảm giác đê mê ngày nào lại xuất hiện, em vẫn là tuyệt vời nhất. Mình vừa hôn vừa lồng tay ra sau lưng em xốc em lên, em được thế ưỡn người lên vòng tay ra ôm chặt lấy cổ mình, càng lúc mình hun em dồn dập hơn, mình đưa tay xuống dưới và bắt đầu xoa bóp mông em, em có lấy tay giữ lại nhưng yếu ớt lắm mình đè xuống hun tiếp làm em phải xoay sang chổ khác thở hổn hển, mình lại hun vừa hun vừa xoa. Được tí người mình nóng rồi, mình cởi đồ em ra và bắt đầu ăn trái cây và đưa tay xuống dưới, lâu ngày ko được đóng nên rờ cái là thấy nhầy nhụa tay rồi, mình đưa vào móc, em thích cái kiểu gác 1 chân lên vai mình lắm, mình ép xuống vừa hôn vừa xoa ngực vừa móc em. Em rên “ư ưa” liên hồi càng khiến mình mạnh hơn, được chút người em co giật.

Vy: hơ…hơ…anh hăng thế.
Mình: em thích mà.
Vy: aarrrr…vậy tới lượt em.

Em ngồi dậy làm gì ko biết tự nhiên em đè đầu mình xuống ngồi lên mặt mình, úp nguyên mấy miếng thịt ngay miệng mình còn tay kia thì nắm lấy cục cưng. Mình thì hơi bị ngộp nên la lên thì cảm giác nhói nhói ở dưới mà giống như ruột gan phèo phổi gì nó bay ra ngoài hết ấy, thốn éo chịu được. Em nắm lấy 2 cục ở dưới, nắm nhẹ thôi mà muốn chết rồi.

Mình: auuuuuuu.
Vy: la cái gì năm im, lo ăn đi.
Mình: …
Vy: sao hả anh thích chơi con khác à. – lấy tay nựng nhẹ 2 cục.
Mình: aaaahhhh đa….đauuuu.
Vy: thích ko?
Mình: ơ ko ko.
Vy: ờ còn dám chơi gái nữa ko hả?
Mình: aaaa…ko…..aaa đauuuu….ko ko dám.
Vy: ngoan.
Mình: aaaaaaaaa – em liếm nhẹ phần trên còn tay thì nghịch 2 cục kia, định mệnh vừa sướng tê tê vừa thốn, muốn ói ra luôn ấy chứ đùa.
Vy: à em nói cái này luôn. – em xoay người lại vẫn ngậm và nhìn về mình.
Vy: anh muốn chăn ai thì chăn nhưng đừng chăn em hiểu chưa?
Mình: đau đau ơoooo hiểu hiểu.
Vy: anh đừng tưởng em ko biết gì chứ em biết hết đấy. – em cầm cục cưng vô vỗ vào miệng em.
Vy: mấy cái kiểu chăn rau này nọ em xem rồi cho nên đừng có hòng mà giở trò hiểu chưa hả?
Mình: hiểu hiểu aaaaaaa aauuuuuu hiểu mà.
Vy: mấy cái thủ đoạn đó em biết hết đấy nên đừng có nhờn với em.
Mình: dạ ây da đauuuuu dạ anh biết.
Vy: thế thì ngoan yêu anh ghê.

Rồi em bắt đầu ngậm và hành động, em cứ bóp dái hoài làm mình thốn chệt mẹ luôn mà ko dám làm gì cả, hành hạ 1 hồi em cũng tha và bắt đầu vô cuộc. Mình quyết định trả thù, cho em lên bờ xuống ruộng luôn.

Mình: nãy chơi anh hả?
Vy: aa..aaa..ưaaaa em hông dám aaaaa.
Mình: dám nữa ko này này.
Vy: dạ ưaaaa ưaaaa dạ d…dạ ko…từ từ anh ơi em chịu ko nổi.

Mặc cho em rên và la liên tục mình đóng em nằm 1 đống luôn cũng 2 nhát gần cả tiếng, em thở như hấp hối vậy rồi mình ôm em thủ thỉ. Mình sẽ ko để em phải đau khổ nữa, nhất định là như vậy.

Đến giờ vẫn còn ảm ảnh cái vụ nâng bi của em …

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.