CHAP 47: NGÀY VẮNG EM
Ngày hôm sau là 14/6, như mọi buổi sáng bình thường mình mở máy chơi liên mình tí xíu rồi đi chơi bóng rổ. Mấy thằng kia thì vẫn chưa biết mình với Vy tan vỡ rồi nên cứ đùa đùa như thường nhưng mình cũng chả có thể hiện gì cả, cứ chơi thôi mà nó chán chán thế nào ấy ko có hứng. Bóng rổ là thứ mình rất thích, tập trong đội nguyên cấp 2 cấp 3 mà giờ thì cảm thấy lười chạy hẳn, mình toàn sàng tới sàng lui có banh thì ném thôi, cứ nghĩ về Vy là mình như hết sức lực, mà ko nghĩ thì ko được … chơi xong mình với thằng Q đi đánh bida.
Mình: tao nói này mày đừng nói đứa khác ha?
Q: ờ sao?
Mình: tao với Vy chia tay rồi.
Q: đụ sao chia tay?
Mình: thì tao xếp hình với con khác.
Q: vãi lol sao nó biết?
Mình: Vy bỏ mấy cái bcs vô bóp tao mà có bôi mực lên, tao lấy xài mà đéo để ý.
Q: đuma ngu trong bóp mày có bcs mày ko thấy lạ à.
Mình: thì tao cũng lạ mà tao nghĩ là để tao với Vy có đi đâu ở ngoài thì khỏi mua thôi mà bôi mực lên có nhúm tí xíu sao tao thấy được lúc tối mở bóp tao ra xem cái phát hiện.
Q: đéo đỡ được mà cũng tại mày ai kêu ham hố.
Mình: Vy đi gần tháng ko gặp tao thấy chán chán mình kiếm vài đứa nói chuyện chơi thôi ai dè quất luôn.
Q: số mày đen rồi thôi cố làm lành đi mấy đứa như con Vy khó kiếm lắm.
Mình: ờ.
Cả chiều mình gọi cho em suốt mà toàn thuê bao ko. Mình lên facebook thì thấy em ko onl, chạy qua nhà em thì ko thấy xe em đâu cửa khóa, chẳng biết em đang đi đâu làm gì nữa, mình lo cho em lắm nhưng mà mình đâu còn quyền gì để mà biết em đang làm gì ở đâu nữa. Chán nản mình ngủ tới chiều rồi đi nhậu với ông Thành tiếp, mấy nay mình xin tạm nghỉ ở chỗ làm để khi nào xong xuôi rồi làm lại.
Mình: chán quá.
Ổng: sao rồi gặp con Vy chưa?
Mình: gọi còn ko được nhà thì chả thấy đâu thì sao mà gặp.
Ổng: thế thì lúc khác gọi nó.
Mình: hay là em bỏ luôn nhỉ?
Ổng: mày bị ngu à.
Mình: cố gắng rồi mà ko được thì bỏ thôi với em cũng có con P.A kia mà.
Ổng: mày phải biết nó là rau chứ đéo phải bồ mày đâu.
Mình: thì biến nó thành gấu.
Ổng: mày có nghĩ tới cảnh nó lừa mày ko?
Mình: tới đó tính mà kiểu gì thì kiểu đối với mấy đứa này em đ* thôi chứ yêu đương gì.
Ổng: muốn chăn trả thù tình à, để tao nói mày cái này … mày biết thằng Gà nó hay tới đây bãi xe ngồi chém với tao ko?
Mình: ờ nhớ cái ông chạy sh trắng phải ko?
Ổng: nó đó, nó 89 mà chăn còn hơn cả tao đấy.
Mình: gì ghê vậy.
Ổng: nó chăn nhiều lắm xung quanh nó đéo bao giờ thiếu cả nhưng mà mày biết là chăn rau mà nó chỉ chịch thôi chán là bỏ nhưng mà nó làm cho mấy con kia thích nó yêu nó, hiểu chứ … nó làm gái yêu nó rồi nó chịch xong nó bỏ, có nhiều con bị nó lấy lần đầu mà.
Mình: vãi em có mỗi con P.A là em lấy trinh nó thôi.
Ổng: mày tôm tép gì, thằng Gà nó yêu 2 con hồi sinh viên rồi bị đá nên nó làm khổ những đứa con gái khác lại, vừa có được cái tình vừa có cái màng ko phải sướng sao, nó chỉ cần thế thôi chán nó bỏ, có mấy con nó biến thành hàng cho thiên hạ phang lấy tiền nữa mà mỗi shot 400k thôi.
Mình: ờ.
Ổng: tao nói con P.A nó mới có gặp mày thời gian ngắn đây thôi mà mày chơi nó mấy lần rồi.
Mình: 5 à.
Ổng: rồi rút đi em trai đâm sâu quá rút đéo kịp đâu mốt nó thích mày là mệt đấy.
Mình: ờ.
Ổng: còn con Vy thì mày phải gặp nó, 1 lần quyết định rồi quay lại.
Mình: ờ thôi uống đi.
Uống cỡ chục chai cơ mà mình vẫn tỉnh chỉ có cái giờ là đụng là mình bật hết. Chạy dọc đại lộ Võ Văn Kiệt trời tối mát vãi, nhìn xung quanh trai gái chở nhau ôm eo chặt cứng mà mình thấy nhớ những lúc mình chở em trên đường. Lúc ấy tự nhiên mình móc đt ra gọi cho P.A rủ ẻm đi uống cafe.
Ẻm: anô.
Mình: em đang rảnh ko?
Ẻm: em coi tivi thôi à.
Mình: thế đi cafe ko nay anh nghỉ.
Ẻm: vậy anh qua nhà em nha em đi thay đồ.
Mình: ok.
Qua tới nhà chờ trước cửa nhá máy rồi chừng 5 phút sau thì ẻm đi ra. Đầm đen, giày cao gót đen, túi đen … nguyên cây đen luôn. Mình chở ẻm ra quán cafe ngồi tán dóc đủ thứ rồi mình chở ẻm đi vô khách sạn, biết là sai, cực kì sai nhưng mình cũng ko hiểu tại sao lúc ấy mình lại thế, thôi làm cú chót vậy.
Mình: dạo này ít nói vậy em.
Ẻm: có gì đâu cũng bình thường à.
Mình: xạo xạo ko nãy ngồi cafe thấy chả nói gì nhiều.
Ẻm: thiệt mà ai thèm xạo với anh.
Mình: ờ thế thôi đang có chuyện muốn nói với em mà em ko chịu nói, ok.
Ẻm: thôi nói đi em nghe nè hìhì.
Mình: tới đây rồi anh nói giờ chạy xe nó ko có cảm xúc.
Mình dừng trước 1 cái khách sạn ở quận 1 rồi quay lại nhìn ẻm, ẻm nhéo mình cái mặt như khỉ ăn ớt vậy mà cũng lót tót xuống xe đi vô trong. Mình vừa bước xuống xe móc đt định gọi cho nhà khỏi phải chờ cơm mình ăn ngoài thì con ip5 mình rung lên … có người gọi tới.