CHAP 46: CHIA TAY
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chưa gì mình thấy chán vãi ra mở máy lên đánh aram 1 trận rồi out, cảm giác nó ko có thẫn thờ như hôm qua mà nay nó cứ bức rức khó chịu thế nào ấy. Sức nhớ con ex của mình còn nằm ở nhà em, mình đi bộ sang nhà em liền, nhà cách có 500m mà sao đi thấy lâu quá, đi ko nổi luôn, chắc là lần này là lần cuối gặp em rồi. Tới trước cổng nhà em thì nhìn vào thấy khóa trong mà xe của em vẫn ở trong đó, trên phòng vẫn còn sáng sáng đèn, mình lấy đt ra gọi cho em. Gọi 2 cuộc em ko trả lời đến cuộc thứ 3 em mới bắt máy.
Vy: alô. – vẫn giọng nói ngọt ngào ấy mà sao thấy xa thế.
Mình: em mở cửa cho anh lấy xe được ko?
Vy: đợi chút.
……………………………….
Vy: anh lấy xe xong rồi về đi.
Mình: em nghe anh nói được ko?
Vy: hở anh có gì muốn nói với em à … mà thôi giờ em có nói thế nào thì cũng ko thay đổi được gì cả, dù sao thì anh cũng lừa dối em nên anh đừng nói gì nữa cả anh về đi em ko muốn gặp anh nữa.
Mình: Em ko chửi ko đánh anh ko làm gì anh sao?
Vy: chửi anh à hôm qua em chửi rồi đấy, chửi rồi đập vào cái bản mặt của anh em được gì, em có thể bỏ được những gì anh đã làm à, anh nói đi … anh có thể làm cho em như chưa có gì xảy ra được ko, em chán lắm rồi những gì trước đây là do em tự nguyện nên em sẽ chịu nên anh đừng làm như chỉ có anh cảm thấy tội lỗi.
Vy: hơoooo … nói sao đây ta, những gì của anh với em giờ mà nói thì giờ chẳng có nghĩa gì cả, anh đừng để ý gì tới em nữa cả mà làm mấy cái anh thích.
Em nói cái giọng đều đều chứ ko có dồn dập gì càng làm mình càng thêm đau xót. Rồi em đưa tay lên vén tóc mái mình lên cười cười nhưng trong nụ cười của em mình chỉ thấy mỗi sự u buồn mà thôi, chợt từ khóe mi em xuất hiện vài giọt nước mắt và nó chảy dài xuống … nhưng em vẫn cười, đưa tay trái lên rờ mặt mình, em vuốt những đầu ngón tay từ đôi mắt cho tới mũi mình rồi buông ra.
– anh về đi đừng kiếm em nữa người đầu tiên em yêu.
Rồi em bước vô trong nhà đóng cánh cửa lại ko quên nói một câu.
– anh dắt xe ra rồi nhớ đống cửa lại dùm em
Mình chạy tới kéo cái cửa ra thì em khóa mất rồi, nhìn vào trong thì thấy em đang lên lầu. Vậy là từ này mình và em sẽ ko còn bên nhau nữa rồi, mình ngửa cổ lên trời chớp mắt vài cái rồi dắt xe ra.
Mình chạy xe mà cứ nghĩ đâu đâu mém tí là đụng đuôi xe người ta rồi. Vế tới nhà mình thất thiểu chạy vô ngồi đối diện ông Thành chán nản.
Ổng: gì vậy cu.
Mình: em với Vy chia tay rồi.
Ổng: á đ*t mẹ tao biết ngay thế nào cũng vậy.
Mình: mặc dù ko ai nói chia tay nhưng từ nay đem và cỗ ko gặp nhau nữa.
Ổng: nó phát hiện mày đụ đứa khác chớ gì.
Mình: ờ.
Ổng: đó thấy ngu chưa thèm thuồng gì 3 cái lol đó.
Mình: ờ.
Ổng: sáng qua gặp nó hả?
Mình: ờ.
Ổng: nó nói sao có chửi bới gì mày ko?
Mình: ko Vy nói nhẹ tênh à chả có gì là cau có hay giận dữ gì để em kể cho.
…………………………………………..
Ổng: thế thì hơi căng à nó đéo cần mày nữa rồi.
Mình: thì biết.
Ổng: nhưng mà nó vẫn còn tình cảm với mày, chắc chắn là vậy với mày có thể quay lại được.
Mình: sao quay lại được??
Ổng: con Vy nó rất là yếu đuối, mày thấy bình thường nhưng tao nói chuyện với 2 bây suốt nên tao cũng rõ tính nó thôi, mày phải gặp nó 1 lần nữa nói hết sự tình ra, ko lấp liếm 1 cái gì, nó nói gì mày cũng phải chịu vì nó đéo sai gì cả có mỗi mày ngu thôi.
Mình: nói rồi Vy ko tin thì công cốc.
Ổng: mày chắc là nó ko tin à, nó theo mày từ cấp 2 tới giờ nên hiểu mày thế nào, nói thẳng là chỉ thua ba mẹ mày thôi đó, nó sẽ tha thứ cho mày nếu mày thực sự hối lỗi, đume con gái nó nói với suy nghĩ bao giờ cũng khác nhau, nó kêu mày ko gặp nó nữa rồi mày cũng ko kiếm nó luôn là say goodbye nha con trai, nó chờ mày tới đấy nhưng ko phải lúc này mà là ngày khác có thể mai hoặc vài ngày tới.
Mình: ờ hiểu.
Ổng: nay nó ko muốn gặp mày vì nó cần thời gian suy nghĩ trấn tĩnh lại, ko thấy hôm qua nó cầm cây ra hả, nó nghĩ cho mày nên mới ko muốn gặp mày, mày trai gái các kiểu nó vẫn yêu mày đấy, đm gặp tao là tao giết mẹ cho rồi.
Mình: ơ vãi mà thôi này em lo được, hi vọng là Vy chịu nghe gì đó từ em.
Ổng: ờ thế tùy mày, mà đây nói luôn bỏ con kia đi đừng dây dưa nữa phiền phức.
Mình: ờ biết rồi.
Ổng: tháng sau tao cưới bà Ngọc, cái chị hay tới đây bữa giờ đó thấy ko?
Mình: ờ.
Ổng: trước là tao chăn đấy, mà là đứa cuối cùng tao chăn.
Mình: ko chơi nữa hả?
Ổng: chơi con mẹ gì nữa, tao cũng 33 rồi chứ trẻ gì nữa mẹ hồi xưa tiền dư đéo biết làm gì đi chăn, hết chăn tới check, hết check rồi lại chăn, giờ tao tu đéo có gái gú nữa.
Mình: ủa mà bà Ngọc cũng như mấy con khác cũng anh chăn thôi mà.
Ổng: à rau sạch hiểu chưa.
Mình: ờ hiểu.
Ổng: trước khi tao đụ là còn nguyên tem đấy.
Mình: ghê.
Ổng: tao chơi gái mấy năm trời mà phải nói là tới cái mức chịch mà đéo cần phải trả tiền nhá, hàng gì tao cũng đụng nát hết cả rồi, nhưng mà chẳng có vị gì cả nhạt lắm tụi nó cũng chỉ muốn có tiền và thích được đụ thôi chứ đéo có gì cả còn bà Ngọc thì còn non quá tao muốn bảo vệ nên lấy luôn chứ chăn thì cũng đéo có hay ho gì, mà cỡ nào thì anh cũng đéo có vụ mà có bồ mà còn đi chơi gái như mày, đéo hiểu được.
Mình: haiz thôi rủ mấy ông kia đi nhậu đi chán quá.
Mình với chả đi nhậu tới trưa về rồi mình nằm tới tối luôn, tối đó mình chạy lòng vòng ngoài Sài Gòn nhìn tụi nó chở nhau mà thấy buồn, thấy tiếc và vô cùng hối hận vì đã lưa dối em. Có tin nhắn của P.A rủ mình đi hóng gió nhưng mình cũng chả buồn rep nữa, giờ chả còn tâm trí đâu mà ấy. Đêm nằm ngủ mình cứ nghĩ về việc làm sao để em tha thứ cho mình vì mình thực sự ko muốn phải rời xa em chút nào, khi ấy mình mới nhận ra em quan trọng đối với cuộc sống của mình như nào, mình chợt nhớ đến 1 câu em đã từng nói: “yêu anh và được anh yêu là niềm hạnh phúc đối với em”. Gia đình em ko được hạnh phúc, em chỉ có mong đợi vào tình yêu giữa mình và em vậy mà mình lại đập nát cái hạnh phúc ấy của em chỉ để thỏa mãn cho cái dục vọng của mình.