Bạn thân – số 20 – Phần 40 – Botruyen

Bạn thân – số 20 - Phần 40

CHAP 39: NHỮNG NGÀY Ở QUÊ (P1)

Sáng hôm sau mình phi con ex qua nhà em, bấm chuông thì cô Thanh ra mở cửa mình chào rồi té lên phòng em. Em thì đứng trước kính tủ săm soi mấy cái đầm, em cầm 3 cái hỏi mình.

Vy: cái này được ko anh. (đen)
Mình: ở trển nắng lắm mặc này nóng.
Vy: vậy cái này. (trắng)
Mình: trắng dễ dơ.
Vy: màu xám nè ko có ý kiến nữa nha.
Mình: hên xui.
Vy; vậy là saoooooo?? – em dẹo dẹo.
Mình: mặc cái này đi nhiều chuyện quá. – minh xếp 2 cái đen trắng lại bỏ vô tủ rồi vất cái đầm xám lên vai em.
Vy: xớ.

Em cong đít vào nhà tắm thay đồ, có mỗi chuyện mặc gì thôi cũng khó khăn. Xong xuôi mình đi xuống chào cô rồi lượn, quê mình ở Tây Ninh nên có 50km là tới à cũng gần chứ đâu xa gì mà nắng bỏ mẹ. Em thì ngồi chéo 1 bên rồi ôm mình suốt buổi rồi nói chuyện các thứ.

Vy: ở trển đông ko anh?
Mình: nhà trên này đó hả?
Vy: dạ.
Mình: có dì anh với ông bà ngoại à.
Vy: em tưởng đông lắm chứ.
Mình: đông mà vô trong tí nữa là nhà bà con anh nếu em muốn thì anh chở em vô luôn.
Vy: có sao ko anh?
Mình: sao trời gì năm nào anh cũng về 2 3 lần hết ấy ko có gì đâu.
Vy: dạ hìhì.
Mình: làm như đi hỏi cưới ko bằng.
Vy: anh này …

Mình chạy thẳng 1 mạch tới nhà ngoại luôn, vào nhà mình chào ông bà ngoại với dì mình rồi chạy ra đi ăn sáng chứ ko đói quá rồi. Còn em thì mình chưa cho vô để lát đi ăn về rồi giới thiệu 1 thể luôn. Chạy vào thị trấn Trảng Bàng ăn bánh canh, ở đây bánh canh là đặc sản ấy, mình chỉ ăn ở quán “7 bảnh 2 tô” ko à thánh nào ở đây chắc biết quán này. Công nhận cái nước lèo ở đây với phần bánh ăn đã vl, mình ăn tới 2 tô luôn ko phải ngại gì cả, em thì cứ nhìn mình ngại ngại.

Mình: nhìn gì đấy?
Vy: anh ăn gì ghê vậy?
Mình: lâu lâu về phải ăn chứ 1 tô ko đủ. =))
Vy: ăn như chiến hạm vậy ai nuôi anh chắc lỗ vốn luôn quá.
Mình: hềhề mà ngon ko?
Vy: dạ ngon.
Mình: thấy khác bánh canh bình thường ko?
Vy: ùm khác.
Mình: ở đây có cái bánh canh với bánh tráng phơi sương mà cái bánh tráng mà anh ko ăn mấy món với bánh tráng được nên chả biết nó ra sao.
Vy: kén ăn.
Mình: anh ăn mấy môn tây thì dễ chứ nhiều món mình anh ăn ko nổi.
Vy: mốt ra nước ngoài ở là được.
Mình: à nè lát nữa vô ông bà với dì anh dễ lắm ko có khó đâu em cứ nói chuyện bình thường lễ phép là được.
Vy: dạ.
Mình: ko có gì khó đâu đừng có lo có gì anh nói cho.
Vy: dạ.

Ăn xong mình chở em về nhà, may là em có mặc cái váy chống nắng ko là đen nguyên cặp giò. Mình nắm tay dắt em vào nhà, nhà ngoại mình thì bình thường thôi nói thẳng là nhìn có vẻ hơi nghèo tí nhưng mà vẫn đầy đủ tại nhà có 3 người mà già cả rồi nên cũng ko có nhu cầu mà tu sửa lại cho nhà đẹp tí. Mình với em chào mọi người.

Mình: ông bà, dì đây là người yêu con,
Bà: cháu tui có ghệ rồi hả? – bà cười cười làm em ngại cúi mặt xuống luôn.
Ông: ông cứ tưởng là bạn.
Bà: thế con bé tên gì đấy?
Mình: dạ Gia Vy bà.
Bà: Vy con với thằng A từ khi nào thế?
Vy: dạ mới đây thôi bà.
Bà: thằng này chưa gì đã dẫn con bé về rồi.
Mình: thì con với Vy lâu dài mà nên sẵn hè về đây rồi dẫn Vy thôi luôn.
Bà: ừa thế thì tốt nhưng muốn làm gì đó thì để học xong đi đã.
Mình: dạ. – mình biết bà muốn ám chỉ cái gì nhưng thực sự là mình đã chơi em nát cả rồi.
Vy: dạ. – em vẫn còn ngại, ếu biết ngại gì nữa trời.
Dì: 2 đứa nãy đi ăn rồi phải ko?
Mình: dạ mới nãy xong.
Dì: trong còn cơm mà chưa gì đi như chết đói.
Mình: hềhề về đây là phải ăn bánh canh chứ.

Rồi dì mình xuống bếp Vy cũng lò dò đi theo, đi ngang còn khều mình cái nữa rồi cười như thần kinh. Mình thì ở trên nói chuyện với ông bà chơi, ông hỏi mình học hành ra sao, trường gì tới đâu rồi, sau thì ông bà cũng nhắc mình là học cho tốt, quan trọng là mình học cái gì chứ ko phải điểm số vì sau này ra trường xin việc cái cần có là những gì mình đúc kết được sau 4 năm chứ ko phải điểm số. Mình cũng ghi nhớ lời ông nói, tính ra thì mình định là năm sau sẽ đi Úc tại chương trình mình học 2 năm việt 2 năm úc nên mình đang cố kiếm cái học bổng để giảm bớt tiền chứ ko thì chịu ko nổi. Nếu ko đi thì học ở đây cũng được nhưng ko ngon bằng thôi, cơ hội cũng giảm đi vì môi trường làm việc nước ngoài lúc nào cũng ngon hơn cả, làm việc ở nước ngoài mình có nhiều động lực phấn đấu hơn. Em vẫn chưa biết chuyện này nhưng từ từ mình nói vì giờ cũng mới yêu nhau chưa lâu mà. Mình đi xuống coi em làm gì dưới thì thấy em đang lặt rau còn di thì đang xắt thịt, 2 người tán dóc thấy vui vẻ lắm thế mà lúc đầu em bày đặt ngại ngùng các kiểu chứ. Mình ngồi chòm hỏm nhìn em cười cười, em nhéo mũi mình cái xong lè lưỡi chứ, nhìn chỉ muốn hun phát vào mặt thôi.

Mình: sao anh chưa thấy em lặt rau bao giờ nhỉ?
Vy: sao anh thấy được.
Mình: tưởng em ko biết.
Vy: xớ … anh có để ý gì em đâu mà biết với ko biết. – em lườm mình.
Mình: thì giờ biết nè.
Vy: thấy em giỏi hông nè.
Mình: cũng bình thường.
Vy: thường thì làm đi.
Mình: nè … đấy sao.
Vy: chả bao giờ khen em gì cả. – mặt em phụng phịu.
Mình: nói chứ Vy của anh giỏi mà.
Vy: toàn đợi em nhắc.
Mình cười rồi cằm cọng rau chọt vô mũi em làm em là toáng “dơ cái anh này”.

Em lặt rau xong rồi phụ dì mình làm mấy món thịt cá gì ấy, nhìn em thoăn thoắt mà mình ko nghĩ đây là em, trước kia tính em tiểu thư lắm đời nào làm 3 cái này mà sao giờ ảo vậy. Tới giờ ăn, ông bà mình ai cũng khen ngon làm em cười suốt còn mình thì thấy cũng ngon cơ mà ko biết có phải do em làm ko nữa. Mình thì ko quen gắp thức ăn cho người khác nên toàn là em gắp cho mình ko à lâu lâu em đòi thì mình mới gắp cho em. Éo hiểu sao ở nhà mình ăn 1 tô cơm rồi thêm 1 tô đầy nữa để ăn với canh mà lên đây ăn 3 chén là bắt đầu phê phê rồi. Ăn xong thì em với dì dọn xuống dưới mà em đòi rửa, được tí em kêu mình xuống bếp.

Mình: sao em?
Vy: sao gì rửa với em.
Mình: trời.
Vy: rửa đi ngồi ko chơi làm gì.
Mình: ờ thì rửa.
…….
Vy: anh chà xà bông hết đi rồi tráng nước 1 lần rửa như anh hao nước chết được.
Mình: rửa từng cái cũng được vậy.
Vy: anh rửa vậy hao nước hơn.
Mình: quen vậy rồi.
Vy: thì giờ sửa đi rửa nhiều chứ có phải rửa 1 2 cái đâu.
Mình: rồi rồi sao căng thế nhợ.
Vy: tại anh đó.
Mình: ủa sao tại anh trời?
Vy: làm em hổng dui là vậy.
Mình: ôi vãi.
Vy: làm mấy cái tình cảm với em hổng được hả?
Mình: à rồi hiểu hềhề.
Vy: toàn đợi em nhắc.
Mình: hềhề.

Rồi mình với em vô cái phòng trống ngủ, cái phòng này là của ông cậu mình hay về đây. Ăn no với trưa nắng nóng buồn ngủ nên ko xếp hình gì cả.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.