Ban Ngày Tận Tình – Chương 7 – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Ban Ngày Tận Tình - Chương 7

Từ mùa hè đến mùa đông, lúc Phương Giác tỉnh lại, thấy được thế giới màu trắng.

Thuần trắng, nhân gian như được tô điểm.

Bạch Tuần hiếm khi ngủ thẳng giấc, Phương Giác có chút mới mẻ, đi chọc anh, Bạch Tuần nhắm hai mắt, nắm tay cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực của mình, “Đừng nhúc nhích.”

Phương Giác nảy ý xấu sờ xuống dương v*t mềm như bún của anh, “Anh ra ngoài chơi tuyết với tôi, tôi cho anh bắn trên bụng tôi.”

“Tiểu Giác à, ” Rốt cục Bạch Tuần trợn mắt, thở dài, có chút bất đắc dĩ, hô hấp tăng thêm.

Phương Giác vén quần áo của mình, lộ ra cái bụng trắng nõn cùng cái rốn, cọ cọ anh, tay cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng Bạch Tuần bàn giao trên bụng cậu, ấm nóng, Phương Giác cười rất lộ liễu: “Tỉnh chưa?”

Như vậy ai mà không tỉnh chứ.

Bạch Tuần nhìn Phương Giác, Phương Giác cười rất lộ liễu, tinh khiết, cậu nhìn Bạch Tuần, nằm úp sấp ghé vào lỗ tai anh nói: “Tôi tuốt một phát cho anh, có tiền không?”

“Có, chờ một lát chuyển khoản cho em, ” Bạch Tuần bóp bóp mũi của cậu, “Cùng em đi chơi tuyết.”

Đổi xong quần áo, Bạch Tuần làm điểm tâm, sau khi ăn xong, Phương Giác rất hưng phấn chạy ra ngoài thang máy. Phương Giác mặc áo lông màu đỏ, khăn quàng cổ màu đen, cười rộ lên đặc biệt sáng ngời —— khi không mặc quần áo, cậu rất phóng đãng, mặc quần áo, cậu ngược lại giống như một đứa nhỏ.

Bạch Tuần chậm rãi đi theo phía sau cậu, Phương Giác ngồi xổm xuống, nâng nắm tuyết, nói: “Thật là trắng!”

“Tôi muốn đắp người tuyết, ” Phương Giác kéo góc áo Bạch Tuần, vì vậy Bạch Tuần cũng ngồi xổm xuống, “Anh giúp tôi!”

“Vậy em cho tôi tiền, ” Bạch Tuần cười to, “Được không?”

Phương Giác có chút chần chờ, cắn môi một cái, lắc lư cánh tay của anh: “Sao anh lại có thể đòi tiền của tôi chứ!”

“Tại sao tôi không thể đòi tiền của em hả?” Bạch Tuần đùa cậu đến nghiện, hỏi ngược lại cậu, “Em cũng có không ít tiền mà.”

“… Vậy được rồi!” Phương Giác hạ quyết tâm, trông mong nhìn anh, như một con chó nhỏ, đôi mắt ướt nhẹp: “… Vậy anh muốn bao nhiêu tiền?”

Bạch Tuần giơ ngón tay trỏ.cloudyhiromi.wordpress.com

Phương Giác nói đùa anh: “Một đồng à?”

“Không phải, ” Bạch Tuần cách cậu gần rồi chút, lần này thay đổi nước hoa, tựa hồ là mùi bình minh của LV, Phương Giác cảm thấy mùi vị này giống mùi rượu một cách không giải thích được, giống như mình đang ngâm mình ở trong rượu, dường như say rồi, giọng Bạch Tuần trầm thấp.

“Cả đời em.”
Đôi mắt cậu giật giật, thái dương chảy ra mồ hôi lạnh, mí mắt cũng khẽ run, miệng thì thầm nói gì đó, Bạch Tuần nhẹ nhàng lay cậu, “Tiểu Giác?”

Sau một lát, Phương Giác chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, Bạch Tuần rũ mắt nhìn cậu, “Thấy ác mộng à?”

“Ừ, ” Phương Giác ôm lấy cổ của anh, “Anh xem xong tạp chí chưa?”

“Mơ thấy cái gì?” Bạch Tuần đặt tay ở bên hông của cậu, không nhẹ không nặng xoa, “Nói cho tôi nghe một chút.”

Dường như Phương Giác rất bất an, ôm chặt anh, chân quấn ở bên hông của anh, nhắm chặt mắt lại, nói: “Khi còn bé tôi rất nghèo.”

Bạch Tuần không lên tiếng, mặc hắn treo ở trên người mình.

“Bạch Tuần, nghèo thật đáng sợ, bị bệnh cũng không có cách nào, chết thì chết —— bọn họ đều vì tiền, đánh liều hơn nửa đời người, cuối cùng vẫn không thể nào mua một phần cơm ngon mà ăn.”Giọng Phương Giác rất nhẹ, “Cha tôi trước khi chết, bữa cơm cuối cùng là bánh màn thầu còn dư lại, đã cứng rồi, cùng một đĩa nhỏ dưa muối bị biến vị.”

Sau đó Phương Giác không lên tiếng nữa, Bạch Tuần hôn một cái lên tóc của cậu: “Ăn cơm không?”

Hợp với tình hình, bụng Phương Giác kêu gọi, cậu ngồi thẳng người, “Ăn!”

Bạch Tuần dẫn cậu đi siêu thị mua đồ ăn, Phương Giác có chút ngạc nhiên: “Người có tiền như mấy người mà cũng tự mình làm cơm à?”

“Không thì sao?” Bạch Tuần cầm măng.

“Không phải là mấy người có bảo mẫu hầu hạ, đi nhà cầu ị cũng có người đưa giấy cho sao?”

Bạch Tuần cong tay gõ cái ót của cậu, nhẹ giọng nói: “Không cho nói mấy chữ này.”

“Sẽ chú ý!” Phương Giác chạy đi mua đồ ăn vặt, Bạch Tuần không cho cậu ăn quá nhiều đồ ăn sẵn, lần này lại không quản cậu.

Phương Giác không ngừng thả vào bên trong, trong xe đẩy tràn đầy đồ, vừa muốn lấy thêm một bao que cay, Bạch Tuần lên tiếng.

“Lấy thêm một bao, tự mình trả tiền.”

Phương Giác rút tay về.

Dừng.

Không lấy thì không lấy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.