Đến tận khi Phương Giác xuất viện, Bạch Tuần cũng không làm hành động quá phận gì, không làm tình cùng cậu, chỉ là tình cờ hôn một chút, không ảnh hưởng toàn cục, Phương Giác cũng không tiện nói gì.
Bạch Tuần lái xe, trực tiếp đưa Phương Giác đến cửa nhà mình lần nữa, gai cả người Phương Giác đều dựng thẳng lên, cảnh giác vô cùng, cậu nói: “Tôi muốn về nhà mình.”
“Ăn một bữa cơm đi, ” Bạch Tuần dừng xe xong, xuống xe, mở cửa ghế phụ, thân sĩ duỗi tay, “Có thể may mắn mời Phương tiên sinh không?”
Phương Giác cuối cùng vẫn là khuất phục, chỉ là yêu cầu, tuyệt đối không thể ngủ lại nhà anh—— quá dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, đây là điều cậu tự nhắc mình, nói cho cùng thì Phương Giác vẫn sợ sệt, sợ Bạch Tuần không kiêng dè gì nói cắt đứt quan hệ lần nữa.
Bạch Tuần tự mình làm cơm, làm beefsteak, rưới nước sốt, không có ánh nến, chỉ có ánh đèn màu vàng ấm cùng mặt bàn sạch sẽ, Phương Giác nói: “Lắm trò, ăn mì không được sao?”
Bạch Tuần cũng không tức giận: “Nếm thử đi?”
Phương Giác liếc nhìn dao nĩa, hỏi: “Tay cầm dao ở bên nào?”
“Bên phải…cloudyhiromi.wordpress.com
Lời còn chưa dứt, Phương Giác lẩm bẩm một câu: “Anh lấy đôi đũa cho tôi đi, tôi không cần cái này, phiền phức chết mất.”
“Được, ” Bạch Tuần thấp giọng cười, đi vào nhà bếp lấy đũa cho Phương Giác, vì vậy Phương Giác dùng đũa xiên beefsteak, đặc biệt buồn cười, Bạch Tuần ung dung thong thả cắt beefsteak ra thành từng khối nhỏ.
“Thật ra, tôi cảm thấy mấy người có tiền, thật sự không có cách nào để hiểu, ” Phương Giác cắn một miếng lớn, nước sốt dính vào khóe miệng, cậu không để ý lắm, “Uống rượu đỏ dùng cốc thủy tinh cùng chén giấy khác nhau ở chỗ nào, dùng dao cắt thịt bò cùng dùng miệng cắn xé khác nhau ở chỗ nào, xe ba bánh cùng Mercedes-Benz không phải gặp kẹt xe đều phải dừng như thường hay sao —— đúng không?”
“Vậy tại sao em lại muốn nhiều tiền như vậy?” Bạch Tuần hỏi ngược lại cậu, “Hả?”
Phương Giác tự mình tát mình một cái, bị nghẹn. Bỗng nhiên, Bạch Tuần đứng lên, cầm giấy ăn, nhẹ nhàng lau khóe miệng Phương Giác, mà Phương Giác luôn cảm thấy, động tác kia có chút gợi tình, đặc biệt là lúc lau môi dưới.
“Tôi thích!” Phương Giác quay mặt đi, vùi đầu tiếp tục ăn.
Phương Giác nghĩ, có lẽ vào lúc cậu đập một bọc tiền vào người Bạch Tuần, anh ta liền thay đổi, thậm chí cậu có chút không biết mình —— sợ nghèo, quá sợ, hiện tại có tiền, vẫn là di chứng chưa bỏ được.
Cơm nước xong, Phương Giác liếc nhìn đồng hồ, mười giờ.
Phương Giác mở gói ra, viền mắt có chút toả nhiệt, cẩn thận cắn một cái, giương mắt: “Khó ăn muốn chết.”
“A?” Bạch Tuần hơi trợn to mắt, “Anh cho là nhiều người xếp hàng thì chắc là mùi vị sẽ không kém.”
“Anh có ngu hay không vậy?” Phương Giác nói, bỗng nhiên lại cắn một cái, đi cà nhắc, không nói lời gì dùng đầu lưỡi đẩy vào trong miệng Bạch Tuần, “Anh nếm thử chẳng phải sẽ biết sao.”
Về phần mùi vị gì, đúng là cậu cũng không biết.
Đại khái là ngọt, cái loại ngọt chán ngán kia.
Bạch Tuần ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại, cười rộ lên, đột nhiên ôm Phương Giác, Phương Giác kinh ngạc thốt lên một tiếng, tay còn cầm chặt lấy bánh gạo nếp xanh, cậu vỗ Bạch Tuần một chút: “Anh làm gì vậy hả!”
“Tiểu Giác, ” Bạch Tuần mở cửa nhà sách, ở trong bóng tối kéo màn cửa, chặn ngang tủ sách, “Cho anh có được không? Anh muốn em.”
Cuối cùng, bánh gạo nếp xanh không biết lăn đi nơi nào, sách rơi xuống đất, đung đưa mệt rả rời, đã rất lâu rồi Phương Giác không làm tình cùng anh, cả người đều là màu phấn hồng, giọng nói ngọt ngào gợi tình.
Bạch Tuần hôn môi cậu, nói: “Em có đồng ý yêu anh một chút không?”
Cả người Phương Giác đều là mồ hôi, ôm cổ của anh, khá là hưởng thụ.
“Miễn cưỡng đồng ý.”cloudyhiromi.wordpress.com
Lúc này, mặt trăng sáng vừa vặn, ánh sao giống như một bông hoa, gió vừa thổi, rơi xuống người, tất cả gió trăng cùng tình ý, đều ở dây cung trên mặt trăng, như một tiếng chim hót, đâm thủng bầu trời đêm, mãi đến tận bên kia ngân hà.
Bên bờ sông là bọn họ, ở giữa là cây cầu.
Vòng vòng chuyển chuyển, cũng đã đến cầu đầu bên kia.
– END-