Ban Ngày Tận Tình – Chương 12 – Botruyen
  •  Avatar
  • 43 lượt xem
  • 3 năm trước

Ban Ngày Tận Tình - Chương 12

Phương Giác bị bệnh phục hồi rất chậm, cậu không thích vận động, thân thể lại yếu, trận bệnh này mênh mông cuồn cuộn chừng mấy ngày, đến thứ sáu, mới thoát khỏi trạng thái sốt nhẹ, cả người và đôi môi tái nhợt.

Bạch Tuần cần phải là việc, anh không thể mỗi thời mỗi khắc đều hầu ở bên cạnh Phương Giác, Phương Giác nghĩ, cái tên Bạch Tuần ngu ngốc này, nói muốn theo đuổi, người cũng không tới, đuổi cái rắm.

Mãi đến tận một lần, Phương Giác nửa đêm tỉnh lại, buồn tè, ở trong bóng tối, bỗng nhiên sờ được một bàn tay ấm áp, đèn giường mở, Bạch Tuần tóc tai có chút loạn, nhìn cậu: “Khó chịu à?”

Phương Giác mới phản ứng được.

Bạch Tuần không phải là không ở, chỉ là đến vào buổi tối lúc cậu ngủ, có lẽ Bạch Tuần còn đang trông nom cậu, Phương Giác thức dậy muộn, hơn mười giờ, cảm giác ấm áp bên giường đều đã mất.

“Anh có bệnh à, anh không lên giường mà ngủ, anh ngủ ở đây, anh ——” Giọng Phương Giác có chút khàn, rất tức giận, “Anh không sợ lớn tuổi bị sái cổ à!”

Bạch Tuần xoa xoa sau gáy cậu, động viên cậu, nói: “Muốn đi vệ sinh à?”

Phương Giác không lên tiếng, vươn mình xuống giường —— mấy ngày phát sốt khiến thân thể cậu suy yếu, mềm như một vũng nước, chân vừa chạm đất liền lảo đảo, Bạch Tuần giúp đỡ cậu, thấp giọng: “Anh dẫn em đi.”

Tay Bạch Tuần lớn lại cẩn thận, giúp đỡ Phương Giác, Phương Giác không chống lại, mặc anh đỡ mình đi tiểu, vào chỗ bồn cầu, Phương Giác cởi quần, cúi đầu: “Không cho xem.”

Chờ Bạch Tuần xoay người, lúc này Phương Giác mới bắt đầu đi tiểu, cậu không có cảm giác e lệ, thậm chí còn xuất thần suy nghĩ linh tinh một chút, tiểu xong, xoa xoa, lúc này mới trở về phòng bệnh.

“Anh đi về nhà ngủ đi, ” Phương Giác bò lên giường, cái mông nhỏ theo động tác uốn éo, rất nhanh chôn trong cái chăn màu trắng, “Anh ở đây tôi ngủ không được.”

“Em ngủ được là tốt rồi, ” Bạch Tuần nói.

“Làm sao vậy?” Phương Giác trừng anh, “Tôi còn có thể chạy à.”

Bạch Tuần vươn tay cảm nhận nhiệt độ trên trán của cậu.

Ý nghĩa của động tác không cần nói cũng biết

—— sợ em nửa đêm lên cơn sốt cao.

Phương Giác hơi co lại về sau, nói: “Anh đừng nhìn tôi.”
Những giãy dụa của Phương Giác bỗng nhiên mất sạch khí lực, Bạch Tuần lật người cậu lại, hai người đối diện dưới ánh trăng, Phương Giác mím mím môi, Bạch Tuần thấp giọng gọi cậu: “Tiểu Giác, Tiểu Giác.”

Quá mềm mại, súng ống bên trong không phải đạn, mà là một đoàn kẹo bông vị dâu tây, ngọt, chặt chẽ cuốn lấy cậu, Phương Giác quay mặt qua chỗ khác, lầm bầm: “Nhanh lên.”

Bạch Tuần cười ra tiếng, ngắt cằm của cậu.

Đôi môi dán vào nhau.

Nụ hôn ấm.

Phương Giác nghếch đầu lên, tiếp nhận đầu lưỡi xâm lược của anh, chủ động ôm lấy cổ anh, chân quấn lấy anh, tiếng nước vang lên trong gian phòng đóng kín, khi Bạch Tuần buông cậu ra, mắt Phương Giác đẫm nước, đôi môi đỏ sẫm, khóe mắt nheo lại, mở chân ra, nói: “Ầy, đến đây.”

“Ngủ đi, ” Bạch Tuần lại chỉ vỗ xuống cái mông của cậu, cũng không có động tác khác, “Sáng mai còn phải truyền nước.”

Phương Giác: “…?”

Hả?cloudyhiromi.wordpress.com

“Có thể không?” —— câu nói này, cư nhiên không phải hỏi có thể làm tình hay không à?

Làm cho cậu cảm thấy chưa thỏa mãn.

Phương Giác tức giận dùng đầu đụng vào cằm của anh, “Đệt.”

“Tức giận?” Bạch Tuần cũng không tức giận, còn sờ sờ đầu của cậu, thổi một hơi, thay cậu xoa chỗ đau đớn.

“Vừa nãy anh hỏi, là có thể hôn Tiểu Giác hay không?”

Có thể hôn em hay không.

Giống như ánh trăng dưới nước.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.