Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 97 Giết nàng – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 97 Giết nàng

Kết quả Tề Hoan còn không có ở chỗ Mặc Dạ được bao lâu, đã bị Mặc Ngự bắt về Mặc phủ. Mặc phủ cách Tiềm Long Sơn khá xa, Tề Hoan áng chừng là bọn họ đại khái sẽ đi khoảng hơn mười ngày đường. Dù sao, Tề Hoan cũng không có bất cứ một hy vọng chạy trốn nào.

Cũng may mặc dù tính tình phụ thân Mặc Dạ chẳng ra gì, nhưng ca ca hắn lại vô cùng ôn hòa, khi nói chuyện giọng nói dịu dàng, cứ như là sợ Tề Hoan bị kinh hãi.

Những ngày này Tề Hoan dứt khoát ở bên cạnh Tinh Hoàng, phòng ngừa Mặc Ngự khó chịu sẽ ám sát nàng.

Dọc đường Tề Hoan cuối cùng cũng thấy được địa vị của Mặc gia ở Thiên Ma giới, trên đường đi tất cả ma tu gặp phải Mặc Ngự, đều gục xuống mặt đất ba lạy chín dập đầu, trên mặt là vẻ sùng kính tuyệt đối, cung kính phát ra từ đáy lòng. Ở Thiên Ma giới máu tanh tàn sát bừa bãi, lại có thể được người khác tôn kính như thế, Tề Hoan thật không thể tưởng tượng được.

Phủ đệ nằm bên trong Li Đô thành của Thiên Ma giới, trước khi nhìn thấy kích thước Mặc phủ, Tề Hoan còn nghĩ Minh Hỏa điện của Minh Hỏa đã đủ khoa trương, ai ngờ lúc tới Mặc phủ, Tề Hoan mới cảm giác được, tầm mắt của mình quả là không đủ rộng lớn.

Có thể nói Mặc phủ đã chiếm một nửa diện tích Li Đô thành, trên thực tế, chân chính là người Mặc gia, đếm từ trên xuống dưới tổng cộng cũng chỉ có ba người mà thôi. Mặc Dạ chưa bao giờ ở đây, nơi này chỉ có Mặc Ngự và Tinh Hoàng ở. Còn lại trừ thủ vệ, người hầu, chỉ có mỹ cơ người khác tặng cho Mặc Ngự.

Sau khi vào cửa, Tề Hoan nhìn thấy hai bên đại môn là gần một ngàn nữ nhân tướng mạo khác nhau nhưng đều đặc biệt xinh đẹp, cảm giác thật là một lời khó nói hết. Một người đàn ông, hơn ngàn nữ nhân, hoàng đế nhân gian cũng không khoa trương bằng hắn.

Lúc Tề Hoan theo chân bọn họ đi vào, ánh mắt những mỹ cơ kia đại đa số đều đặt trên người Mặc Ngự, cũng có đặt trên người Tinh Hoàng, đều là ánh mắt cực kỳ si mê. . . . . . . Dĩ nhiên, cũng có một số rất ít ngó nhìn Tề Hoan, có điều đãi ngộ nam nữ hiển nhiên không giống nhau, ánh mắt họ nhìn Tề Hoan vô cùng lạnh lẽo, Tề Hoan dù không nhìn thấy có người trừng mình, nhưng cũng có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương. Thật không biết nàng đã chọc ghẹo người nào, nếu làm gì đó mà bị hận thì không tính, nhưng hết lần này tới lần khác nàng còn chưa làm gì, đã bị người ta ghi hận trước, thật là oan uổng a.

“Đem nàng an bài đến nội viện đi.” Lúc trở lại đại sảnh nghỉ ngơi, Mặc Ngự trợn mắt nhìn Tề Hoan một cái, lạnh giọng nói với Đại tổng quản Mặc phủ Thùy Lệ vẫn đi theo phía sau hắn.

Đại tổng quản Mặc phủ là một nữ tử trẻ tuổi, ánh mắt rất lạnh, đặc biệt là khi nhìn Tề Hoan. Xem ra nàng ta rất là không chào đón mình, Tề Hoan thầm nghĩ trong lòng.

“Phụ thân. . . . . . . .” Nghe Mặc Ngự ra lệnh, Tinh Hoàng có chút do dự nói.

“Hừ, đừng giết chết nàng là được, thoải mái hành hạ.” Mặc Ngự nói những lời này trước mặt Tề Hoan, lúc ấy Tề Hoan nghe xong liền vui vẻ, bao nhiêu năm rồi không có ai dám tìm nàng gây phiền toái, thoải mái hành hạ sao? Nàng còn không tin trong nội viện có ai có thể hành hạ được nàng.

Nàng từ trước đến nay đều là đem người khác hành hạ đến sống không bằng chết, còn chưa từng bị ai hành hạ đâu, vừa hay lần này có thể nếm thử.

Tinh Hoàng có chút lo lắng nhìn Tề Hoan, sau đó thở dài. Nói cũng đã nói đến mức này, hắn không thể khuyên được nữa, trừ phi Mặc Dạ ở đây, nếu không thì không ai có thể làm trái ý phụ thân. Mặc dù đều là con ruột của Mặc Ngự, nhưng trong lòng Tinh Hoàng biết rõ, sủng ái của phụ thân đối với mình không bằng một phần mười đối với Mặc Dạ.

Cho nên, từ hôm đó, Tề Hoan đã vào ở trong nội viện Mặc phủ. Sau khi vào đây, Tề Hoan mới hiểu được, thì ra cái gọi là hậu viện, lại chính là hậu cung của Mặc Ngự, chẳng trách Mặc Ngự nói là muốn hành hạ nàng, hắn cũng biết nữ nhân nơi này có bao nhiêu đáng sợ.

Ngày đầu tiên, Tề Hoan chân không ra khỏi phòng. Tuy nói nữ quản gia kia sắc mặt chẳng ra gì, nhưng vẫn phân cho Tề Hoan một căn phòng coi như khá, có giường có chăn đệm, trừ việc nằm trên giường có thể thấy được trăng sáng bên ngoài, thì không có vấn đề gì quá lớn.

Chỉ là trên nóc có một lỗ thủng mà thôi, không tính là chuyện lớn gì, năm đó khi nàng bị người ta đuổi giết ở nhân gian, vì phải trốn cũng đã từng ở trong ao bùn ngủ mấy ngày, cả ngày làm bạn với muỗi.
“Hừ, xem ra ta đã xem nhẹ nàng ta rồi, không nghĩ tới bên người nàng ta còn có một đằng xà. Ta nhớ đằng xà kia là Tiểu Dạ nuôi thì phải, vậy mà lại đưa cho nữ nhân này, xem ra hắn cũng rất thật lòng.” Giọng Mặc Ngự mang theo một tia bất mãn, ánh mắt vẫn dừng trên bức họa.

“Đúng vậy.”

“Cũng là vọng tưởng, tiên ma căn bản không thể nào ở chung một chỗ, giết nàng đi, trước khi Tiểu Dạ trở về phải giết nàng.” Mặc Ngự phất phất tay, làm bức họa biến mất, sau đó hắn đứng dậy rời đi, đồng thời để lại mệnh lệnh lạnh như băng kia.

“Phụ thân. . . . . . . . .” Tinh Hoàng đứng tại chỗ ngơ ngẩn nhìn bóng lưng phụ thân mình, thở dài. Đáy lòng hắn cũng cho là, cách nghĩ của Mặc Ngự không sai. Năm đó Mặc Ngự đã cường đại đến trình độ này, mà vẫn không thể bảo vệ được nữ nhân mình yêu mến, nhìn nàng chết trước mặt mình lại không thể làm gì, cũng bởi vì nàng là Tiên, mà hắn là Ma, đó là ràng buộc vĩnh viễn không thể giải thoát được.

Hắn biết, tình yêu của Tiên ma, cho tới bây giờ chưa từng có kết quả tốt.

“Ngươi tên là gì?” Tề Hoan ở bên ngoài phòng híp mắt phơi nắng, Tiểu Ngân ngủ gục dưới chân nàng. Nguyên bản vốn rất hài hòa, đáng tiếc Thùy quản gia lại xuất hiện, làm cho không khí bình yên bị phá hỏng.

Tề Hoan miễn cưỡng mở hai mắt ra nhìn nàng ta một cái, rồi khép lại, “Tề Hoan”.

“Ngươi tới từ Tiên giới?”

“Tất nhiên.” Lười biếng đáp lại, không biết quản gia này có gì chỉ giáo, nếu tới tìm phiền toái, nàng lúc nào có thể phụng bồi, ở trong viện ngây ngốc đã làm cho nàng muốn mọc lông rồi.

“Ngươi tại sao lại quen biết hắn?”

Hắn? Tề Hoan sửng sốt một chút, không rõ hắn trong miệng Thùy quản gia là ai? Chẳng nhẽ nữ nhân này cũng thích Mặc Dạ? Tề Hoan cảm thấy rất có khả năng, Mặc Dạ trước kia cũng không phải thứ gì tốt, nói không chừng nữ quản gia này cũng từng làm nữ nhân của hắn.

Nghĩ tới đây, Tề Hoan cảm thấy toàn thân cao thấp nhiệt huyết sôi trào, hận không thể chạy đến chỗ Mặc Dạ, cho hắn mấy đạo lôi, khiến hắn sảng khoái một lần. Vì thế, giọng nói của nàng cũng trở nên không tốt lắm, “Làm sao, ta vì sao biết hắn thì có liên quan gì tới ngươi? Ngươi muốn tra hộ tịch sao?”

Ngữ điệu cùng ánh mắt của Tề Hoan làm Thùy quản gia cảm giác mình bị người khác xem thường, nàng ta tức đến toàn thân phát run, một tay chỉ Tề Hoan, một câu cũng không nói được. Nàng ta mặc dù thực lực mạnh hơn Tề Hoan, nhưng tài ăn nói thì căn bản không thể so được.

Năm đó sau khi Hư Không Tử phi thiên, Tu Chân giới ngũ đại môn phái liên hợp lại ý đồ muốn dồn chết phái Thanh Vân, kết quả Tề Hoan há miệng đại chiến với ngũ đại môn phái, làm bọn họ thiếu chút nữa hộc máu tức chết, Tề Hoan dùng ba ngày ba đêm, khiến cho tất cả mọi người đều hiểu rõ, đồ đệ của Hư Không Tử phái Thanh Vân chỉ cần há miệng cũng có thể đem tất cả địch nhân mắng trở về. Sau đó, chuyện này bị ngũ đại môn phái nghiêm mật phong tỏa, song vẫn có người đem tin tức này lộ ra ngoài, làm cho vô số Tu Chân giả ngưỡng mộ vọng nhìn phái Thanh Vân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.